Như tách cà phê vào một buổi sáng không cần vội vã, bạn nhâm nhi chúng và nghĩ về cuộc sống của chính mình.
Bạn đang có gì trong tay?
Không quá khó để bạn liệt kê tài sản những thứ vật chất mà mình đang có trong tay, ngay cả nếu nó có dài hàng trăm ngàn chữ số thì vẫn là thống kê được.
Nhưng những điều có thể bạn nhận ra, nhưng cũng có thể không. Bạn có thể không nhận ra mẹ đã kéo chăn đắp ngang khi mình ngủ, xem việc bố rửa xe cho con gái là chuyện hiển nhiên, và cô em gái mang thuốc đến cho chị là hết sức bình thường.
Bạn cũng không hề nghĩ rằng ánh mắt dịu dàng người ấy dành cho ẩn chứa rất nhiều yêu mến, không biết việc nhỏ bạn ngồi chép bài khi bạn ốm là vì nó thương bạn biết bao nhiêu, và cuộc sống bạn đang có chính là niềm mơ ước của rất rất nhiều người.
Cả những thứ bình thường bạn không hề nghĩ đến. Một cơ thể đầy đủ trọn vẹn đã là hạnh phúc dẫu nó có thể không hấp dẫn như bạn mong. Một ngôi nhà để đi về đã là mơ ước dẫu nó không khang trang như bạn muốn. Này là gió, là mặt trời, là tổ quốc mình yên bình chẳng còn tiếng súng và may mắn làm sao khi bạn vẫn còn được đến trường.
Vậy thì đừng để mình không biết đang có gì cho đến khi mất chúng đi nhé.
Bạn đang tìm kiếm gì?
Có bao giờ bạn tự hỏi mình đang tìm kiếm gì không?
Đương nhiên là công danh sự nghiệp và thành công trong cuộc sống.
Gì nữa? Có được người bạn yêu thương.
Gì nữa? Có được sự ngưỡng mộ của mọi người.
Gì nữa? Đủ điều kiện để không lo về vật chất.
Gì nữa? ….
Bạn đã bắt đầu phân vân chưa?
Có bao giờ bạn nghĩ rằng sự thanh thản trong tâm hồn cũng là điều để bạn tìm kiếm. Lòng thiện, và sự chân thành, cùng những người bạn tri kỷ cũng là những thứ để tìm kiếm. Và rất rất nhiều thứ mà đôi khi mải mê đi tìm những điều nhìn thấy được, bạn bỏ qua hay chấp nhận đánh đổi chúng trên bước đường đi.
Điều gì mới là quan trọng?
Nếu tớ hỏi bạn điều gì mới là quan trọng, hẳn có lẽ nó nằm trong danh mục những điều như gia đình, sự nghiệp, bè bạn, tình yêu…Chi tiết hơn là không khí, là nước, là sức khỏe hay thời gian.
Đúng là đấy là những điều cả cuộc đời người ta nâng niu quý trọng. Nhưng liệu có khi nào bạn nghĩ rằng, điều quan trọng hơn cả, chính là chúng ta vẫn-còn-được-sống không?
Chỉ cần còn sống là mình còn có thể phấn đấu, còn được sửa sai, và còn yêu thương người khác. Chỉ cần còn được sống là mình còn viết tiếp được những kế hoạch, làm những thứ mình yêu, và đi đến những nơi mình muốn…
Vì vậy, nếu có khi nào bạn chán nản hay rơi vào tuyệt vọng, đừng phũ phàng bảo rằng mình…chán sống quá. Hãy nhớ rằng bạn đang nắm điều tuyệt vời nhất trong tay, và thật mừng là mình vẫn còn sống, sống cho mình và cho những người xung quanh.
Và những giá trị mà phải biến cố mới nhận ra…
Sau vụ động đất kinh hoàng ở Nhật, có những giá trị tốt đẹp mà phải khi có biến cố xảy ra người ta mới nhận thấy.
Là một đứa trẻ 9 tuổi bị mất cả cha lẫn mẹ trong thiên tai, nhưng vẫn từ chối sự giúp đỡ dành riêng vì muốn tất cả đều được công bằng. Thật tuyệt khi một đứa trẻ tin vào sự công bằng trong cuộc sống.
Là 50 công nhân nhà máy Fukushima quyết tâm ở lại với lò phản ứng hạt nhân, vì hàng triệu đồng bào dẫu rằng mạng sống mình đang bị treo lơ lửng. Thật tuyệt vì còn những người biết hy sinh cho cả những người mình không quen biết.
Là cả văn hóa nhường nhịn, kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi, là không hề có nạn trộm cướp hôi của như người ta vẫn nghĩ, và sự sẻ chia của rất rất nhiều nơi dẫu rằng khác màu da sắc tộc. Thật tuyệt vì không ai dùng sức mạnh để lấn lướt, biết xếp quyền lợi cá nhân sau lợi ích tập thể, và đúng là con người vẫn rất cần có nhau.
Có thể bạn phản biện bài viết này của tớ, nhưng dù gì cũng thật tuyệt nếu dành ra một khoảng lặng để suy nghĩ về cuộc sống của chính mình và sống tốt đẹp hơn, phải không?