Cuối cùng thì em cũng đến. Tôi làm ở quán café này chỉ để chờ đợi ngày hôm nay. 10 năm không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng với những người đang sống trong chờ đợi thì sức tàn phá của nó có thể khiến người ta già đi cả trăm tuổi.
Có lẽ vì thế cho nên tôi gần như quên mất mục đích của mình để rồi quá ngỡ ngàng khi em đến, quá xúc động trước vẻ đẹp rạng ngời không tì vết thời gian của em.
* * *
18 tuổi, tôi yêu em như chàng trai lần đầu tiên được ra biển với một tình yêu thiêng liêng vô điều kiện, chỉ có niềm đam mê cháy bỏng, chỉ có những khát khao mạnh mẽ muốn được khám phá biển khơi với bao điều bí ẩn, chỉ muốn được đắm chìm mãi mãi trong những chuyến đi đến tận cùng cảm xúc.
Còn em là cô gái 20 tuổi, đẹp như một thiên thần, vừa thanh nhã, kiêu sa lại vừa đằm thắm, mặn mà. Những ngày đầu tiên học ở Hà Nội, tôi ghét cay ghét đắng những chiều đông ảm đạm luôn khiến tôi nhớ về em đến nao lòng, chỉ thèm được bên em trong khói sương mờ ảo của núi rừng, ghé đầu vào nhau cùng uống chung một bát rượu nồng bên bếp lửa.
Nhiều hôm, nhớ em không làm gì được, tôi nhắm mắt nhảy lên chuyến xe khách cuối cùng trong ngày về Lào Cai để mờ sáng hôm sau, mò mẫm tìm em trong sương mù dày đặc, cùng em xì xụp một bát thắng cố.
Một hôm, em bảo: “Mình cưới đi anh!”. Tôi không hiểu vì sao bỗng dưng em cứ một mực đòi cưới. Còn 2 năm nữa tôi mới tốt nghiệp đại học. Nhưng vì yêu em quá nhiều nên khi em nhắc đến chuyện cưới xin, tôi thấy lòng xốn xang đến lạ, hồi hộp, háo hức, lo sợ, mong chờ...
Tôi bảo em: “Anh sẽ về nói bố mẹ đến thưa chuyện với gia đình em rồi mình làm đám cưới. Chờ anh nhé!”. Tôi về nhà, lấy hết can đảm nói với bố mẹ chuyện kết hôn. Bố tôi tròn mắt kinh ngạc, còn mẹ tôi thì ngất lên ngất xuống. Hai người quyết liệt phản đối, phần vì cô ấy hơn tuổi, phần vì tôi còn đang đi học, phải toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp.
Ban đầu tôi còn lo bố mẹ không đồng ý cho tôi lấy vợ. Nhưng khi bị bố mẹ phản đối, tôi bỗng thấy mình càng mạnh mẽ hơn, càng quyết tâm cưới em hơn. Tôi còn dám tuyên bố: “Nếu bố mẹ không cho cưới, con sẽ bỏ học”. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vài tuần sau đó, em nhắn tin cho tôi bảo chia tay. Tôi biết, một khi em quyết định có nghĩa là sẽ không thay đổi.
Tôi phát điên khi nhận được tin nhắn ấy. Tôi hụt hẫng, mê man trong cảm giác hoang mang, bế tắc, vội vã trở về tìm em trong sương lạnh nhưng đã muộn. Em đính hôn với một người đàn ông khác, chỉ còn chờ ngày lành để rước dâu.
Tôi thẫn thờ, nhắn tin trả lời em: “Anh sẽ yêu em thêm 10 năm, còn sau đó thế nào anh cũng không biết nữa”.
Ngày cưới em, tôi không đến mà khoác ba lô vào TPHCM như một cuộc chạy trốn. Giữa Sài Thành ồn ào, náo nhiệt đối lập hẳn với phố núi sương giăng, mây phủ, tôi vùi mình trong những cơn say cùng những người bạn nhờ rượu mà quen nhau. Lúc đó, tôi 20.
* * *
Suốt 10 năm qua, tôi vẫn yêu em. Không một cô gái nào có thể khiến tôi quên được em. Và bây giờ em đang đứng trước mặt tôi, vẫn là em của 10 năm trước, nhìn tôi không trách móc, không giận hờn, không than thở, ấm áp như ngọn lửa hồng. Chỉ thế thôi cũng khiến tôi sung sướng đến nghẹt thở bởi đã quá lâu rồi mới lại được đắm chìm trong ánh mắt buồn hun hút của em.
Tay em dắt theo một đứa trẻ. Cô bé giống em như lột. Có lẽ vì thế mà tôi có cảm giác đã thân thiết từ lâu. Tôi mỉm cười với cô bé. Cô bé cũng cười nhưng câu đầu tiên mà nó nói khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Nó hỏi: “Bố là bố Trường của con phải không? Mẹ nói hôm nay sẽ đưa con về gặp bố đó”.
Tôi ngồi ngây ra như phỗng, hết nhìn con bé lại nhìn em, lờ mờ đoán ra tất cả. Phải chăng ngày đó, vì biết mình đã có thai nên em mới vội vàng đòi cưới? Phải chăng vì bố mẹ tôi đã làm gì đó xúc phạm gia đình em nên em mới vội vã đi lấy chồng? Tôi nhìn em dò hỏi và biết rằng mình đã đúng khi thấy mắt em long lanh, khóe môi run rẩy nụ cười. Tôi tự tin dang rộng cánh tay về phía con gái. Nó vừa vui sướng vừa bẽn lẽn ôm lấy tôi. Lúc đó tôi mới biết, cảm giác được làm bố thật tuyệt vời.