Blue_Sky Trung Sĩ
Tổng số bài gửi : 178 Points : 398 1 Join date : 30/08/2011
| Tiêu đề: Tôi là đứa con bất hiếu? Wed Aug 31, 2011 5:33 pm | |
| Tôi tuyệt vọng vì sự bế tắc hiện nay của gia đình, ấy vậy mẹ và em còn nói: "tôi bất tài, ăn ở không chẳng làm được gì". Tôi thực sự chỉ muốn chết cho xong!
Tôi - một đứa con gái. Cuộc sống của tôi là một chuỗi ngày khá tốt đẹp so với những mảnh đời ngoài xã hội. Nhưng nỗi buồn tinh thần còn khó chịu và khủng khiếp hơn sự khó khăn về vật chất gấn ngàn lần. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại phải gánh chịu nó?.
Nhà có 3 chị em, 2 gái và 1 trai. Cuộc sống của tôi từ bé đã lấy niềm vui trong sinh hoạt Đoàn-Đội để sống, ba tôi không cho phép chị em tôi làm điều đó nên rất thường xuyên tạo áp lực cho chúng tôi. Tuy nhiên chúng tôi vẫn học hành tử tế và rất khá, tuy vậy bản tính chai lì và cứng đầu, càng cấm càng làm... Chúng tôi công tác Đoàn và làm Công tác xã hội đạt rất nhiều giải thưởng, có lần vì tham gia cắm trại mà tôi bị ba đánh một roi bằng cây tầm vông đến phải lăn hột gà cả tháng, còn chị tôi thì lãnh một roi bằng sống lá dừa đến rách cả tay-đổ máu. Tuy vậy ba lại rất thương em trai tôi (thua 2 chị em tôi 4 tuổi), đi đâu cũng đưa đi và ưu tiên hơn cả. Tuy vất vả, mẹ đi bán ngoài chợ, ba đi làm thuê nhưng có thể coi đó là những tháng ngày hạnh phúc hơn bây giờ.
http://www.muctim.com.vn/article/media/2011/8-23/45826//2.jpg
Tích góp rồi ngoại cho mấy chục cây vàng cách nay khoảng 6 năm để cất lại nhà (đất thì bà cố nội cho) bắt đầu từ đây gia đình tôi sang một bước ngoặc khủng khiếp. Đang hoàn tất thì gia đình tôi mất 2 chiếc xe máy vì gửi hàng xóm lúc xây nhà (hàng xóm cũng mất 1 chiếc), trong 2 chiếc xe thì mượn 1 chiếc nên phải trả nợ người ta, còn phải mua lại chiếc xe khác để ba tôi đi làm. Thời điểm này ba tôi xin được việc tại hãng xe hơi ở TP.HCM nên đi lại thường xuyên. Và vì sự cố này mà gia đình tôi khó khăn, thiếu hụt tiền xây nhà nên mang nợ. Nhưng rồi khoảng nợ đó đã được mẹ tôi tích góp và trả xong trong gần 2 năm sau đó.
Rồi dịch cúm gia cầm đến, và mẹ tôi phải nghỉ bán vì dịch cúm này. Gia đình rất kẹt.
Ba tôi hùng hạp làm ăn với người ta, vay ngân hàng, sau đó thua lỗ và phá sản, người đó bỏ đi mất. Thế là gia đình tôi mang số nợ ngân hàng 900 triệu, ba tôi vẫn làm cty cũ và bị đưa đi công tác ở tận Đà Lạt, một tuần có khi nửa tháng mới về. Vì không có tiền đó lãi nên ngân hàng buộc lòng thanh toán bằng cách giải tỏa nhà thua nợ. Mẹ tôi thì nghĩ của chồng công vợ nên cũng cố gắng nhưng không thể gánh thêm nữa, đến lúc này ba cầu cứu Bác Hai - anh ruột của ba. Và Bác Hai cùng với các cô bên Nội tạo áp lực không cho mẹ tôi nói bà nội biết. Và họ cùng với ba tôi đã lấy danh nghĩa nội bệnh, và muốn giúp gia đình tôi trả nợ và kêu mẹ tôi phải ký giấy bán nhà cho Cô 7 với giá 1,5 tỷ đồng (trong khi ngân hàng kêu giá 2,8 tỷ). Mẹ tôi trước áp lực đó và nghĩ Bác Hai dù gì cũng là anh ruột sẽ giúp, làm vậy chỉ để Bác Hai làm tin trả nợ giúp nên nhắm mắt đưa tay ký đồng ý bán nhà. Trả nợ ngân hàng 990 triệu, còn 60 triệu các cô đã giấu không cho mẹ tôi biết và nói là đưa cho ba tôi rồi!!!
Mẹ tôi rất bất ngờ và bất mãn, nhưng đó chưa phải là hết. Em tôi và mẹ phát hiện ba có người đàn bà khác, mẹ suy sụp hoàn toàn. Trong thời gian 2 năm phát hiện ra việc này mẹ tôi âm thầm chịu đựng và đến độ quỵ, và tôi thì bị TNGT, em tôi thời gian sau cũng bị té gãy xương đòn nhưng ba tôi không về, cũng không hề điện thoại hay là gửi tiền về lo thang thuốc. Đó là điều mà tôi hụt hẫng - tại sao con mình bị tai nạn mà ba có thể dửng dưng đến vậy? Thời gian đó khủng khiếp, ở nhà gần như phát điên.
Sau đó, ba tôi nói sẽ gửi tiền cho chị tôi học ở TP, mỗi tháng 2-2,5 triệu. Còn hai đứa ở nhà thì mẹ tôi phải gánh gồng lo. Còn bây giờ thì sao? Bây giờ thì mẹ tôi làm hàng mã gia công cho người ta đế có tiền, nhiều khi nhà không có 10.000 đ để đổ xăng. Bây giờ em tôi đang học 12, sau khi học xong thì mẹ con tôi có nguy cơ bị đuổi khỏi nhà vì trên giấy tờ nhà đã bán cho cô 7. Ba tôi nói không có tiền và đã không gửi tiền cho chị tôi 2 tháng nay, chị tôi phải vay mượn bạn bè để đóng học nhưng bây giờ hết cách! Sắp đi thực tế phải đóng tiền, rồi ăn uống và tiền trọ không có vậy mà ba tôi nỡ lòng nói 2 tiếng "không có". Ba tôi hiện giờ theo tôi biết thì đã có con riêng. Mà mẹ tôi muốn ly dị, ly dị thì mất trắng vì tụi tôi đã trên 18 tuổi hết rồi-sẽ không được trợ cấp và số tiền mấy chục cây vàng Ngoại cho coi như bỏ! Mẹ tôi không cam tâm.
Bây giờ nhà không có tiền, tôi thì bất tài không có việc làm. Mẹ tôi thì không muốn chị nghỉ học ngang như tôi, nhưng tiền thì không có, áp lực làm cho cả nhà tôi bất hòa. Mẹ thì ưa nói lằng nhằng, tôi và thằng em thì trong người bực bội nóng nảy. Bây giờ tôi phát điên lên, chỉ muốn từ bỏ tất cả!
Con cái trai có, gái có, học hành khá, vậy mà...tôi thật sự không hiểu vì sao ba lại làm vậy? Tôi buồn lắm! Tôi tuyệt vọng vì sự bế tắc hiện nay của gia đình, cũng không biết bám vào đâu. Lại nghĩ đến những gì mà mẹ và em tôi nói: tôi bất tài, ăn ở không chẳng làm được gì! Tôi thực sự chỉ muốn chết cho xong! Nhưng tôi biết: thân là của cha của mẹ, tự hủy thân mình là mang tội. Tôi là người có trình độ, được ăn học nên tôi đã kềm chế suy nghĩ của mình. Nhưng cứ như vầy sống không bằng chết! Mẹ tôi cứ đòi bỏ đi, đòi chết lên chết xuống. Tôi bực lắm, tôi cũng không biết phải làm gì nữa.... | |
|
chi_can_eya_la_du Thượng Sĩ
Tổng số bài gửi : 235 Points : 413 0 Join date : 17/07/2011 Age : 32 Đến từ : hung yen city
| Tiêu đề: Re: Tôi là đứa con bất hiếu? Tue Oct 18, 2011 12:10 pm | |
| | |
|