Tiếng động lạ làm nó tỉnh giấc. Mở mắt, vươn vai, vặn vẹo một hồi, nó liếc nhìn đồng hồ : 7h15. Đằng nào cũng muộn rồi, thôi kệ, cho muộn luôn. Nghĩ vậy, nó uể oải bước ra khỏi giường. Loẹt quẹt đôi dép xốp đi vào phòng tắm. Toàn thân rã rời, đầu ong ong, đau như búa bổ. Nó nhớ mang máng hình như hôm qua đi ăn chia tay và đã uống khá nhiều, hậu quả là ngay lúc này đây, trong người nôn nao khó tả. Tự tát vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ngủ, nó bật cười :
- Điêu thật, chả đau gì cả! Không biết do mình đuối quá hay mặt mình dày quá?!
Búi gọn tóc lên, vòi sen phun xối xả. Nước lạnh quá, cảm tưởng như xuyên cả qua da thịt nó, ngấm vào xương tủy. Chả sao, ốm càng hay, vớ vẩn lại có người thương. Dạo này thiếu thốn tình cảm lắm rồi. Nó nhếch mép, cười xót xa. Với chiếc khăn tắm trắng muốt quấn quanh người, nó bước đến tủ lục tìm quần áo, vừa đi vừa lẩm bẩm :
- Bảo bao nhiêu lần cứ quên thay khăn tắm, màu trắng nhìn kinh dị ghê người...
Vốn không khí nhà nó cũng "kinh dị" lắm rồi. Bố mẹ nó đã chia tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn tìm đến nhau gây sự, cãi vã. Chán nhà chán cửa, nó đâm ra hư hỏng, trượt dài trên con dốc không phanh...
Lê từng bước nặng nhọc xuống tầng hầm, nó giật mình : trống không!
- Có lẽ bố đã bắt đầu thực hiện lời cảnh cáo.
Nó cười nhạt thếch. Bố đã nói nhiều lần, rằng cho nó được đi xe máy tới trường, nhưng phải đội mũ bảo hiểm. Nó luôn phản đối, nó thấy bố thật cổ hủ :
- Con 18 tuổi rồi! Bố đừng ép con phải thế này thế nọ. Con biết tự bảo vệ mình!
Bố thương nó, đứa con gái duy nhất. Ông không đánh, không mắng, nhưng ông hành động. Nó chưng hửng :
- Chẳng sao! Bus cũng được.
Điểm bus tầm này vắng, vì hầu hết mọi người đều đang trong giờ học, giờ làm. Nó đi học nhẹ tênh, sách vở vứt trên lớp, thế là tối đỡ phải học, sáng đỡ phải soạn sách, đến lớp chỉ để điểm danh chờ ngày thi tốt nghiệp. Trước đây nó học giỏi, và ngoan lắm, nhưng giờ...
Đang suy nghĩ miên man, chiếc xe bus trờ tới. Bà cụ ngồi cạnh nó trên băng ghế chờ lập cập bước lên xe. Nó theo sau, đỡ lưng bà cụ. Xe đông nghịt, toàn người là người. Một anh công nhân trẻ đứng dậy nhường chỗ cho bà cụ vừa lên. Bà cười móm mém cảm ơn, khiến nó thấy nhớ bà nội mình khủng khiếp...
Đến điểm bus gần trường nó, vài người xuống xe, nó cũng xuống theo, chợt phát hiện người soát vé đã quên không thu tiền xe của mình. Nó khoái chí :
- Mình vừa lậu vé..!!!
Cổng trường vẫn mở . Ông bảo vệ dường như đã quen với việc nó đến muộn rồi lại năn nỉ xin xỏ, cứ lặng thinh để nó ung dung bước vào. Vừa trống tiết hai, lớp còn chưa ổn định. Hôm nay là buổi học cuối trước khi khối 12 được nghỉ để chuẩn bị thi tốt nghiệp. Không khí nặng nề bao trùm cả lớp. Nó thấy khó chịu. Phải rồi, đã hai tuần nay, nó sống tách biệt với tập thể. Chỉ vì cái tính ngông cuồng, ích kỉ, bảo thủ và lì lợm. Nó muốn mọi việc theo ý mình, muốn quyết định. Thằng bạn thân nhất đã mắng vào mặt nó rằng :
- Một người phải vì mọi người. Đừng tự cho mình là vĩ đại mà bắt mọi người phải nghe theo.
Ban đầu, nó mặc kệ. Nó thấy mình giống một con sói hoang, cô độc,nhưng mạnh mẽ...Tự nhủ sẽ chẳng cần ai quan tâm, chẳng cần kỉ niệm, chẳng cần cả những yêu thương 3 năm trời đến nay...đứt đoạn. Nhưng rồi, nó cảm thấy...lạc lõng...
Nó chạnh lòng khi nhìn các lớp khác, thực sự giống một gia đình lớn...
Ngang qua A1, đám con trai, con gái ôm cô chủ nhiệm tíu tít chụp ảnh, cười nói rộn ràng. Đến A3, truyền tay nhau những trang lưu bút đầy nỗi nhớ. A4 vang lên khúc hát : "Cô là mẹ và chúng cháu là con..." Đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất cũng khiến nó không cầm được nước mắt. Lớp nó, đến hôm nay vẫn thế...
Những phút gần cuối, mọi người mới tươi tỉnh hơn. Cũng hát hò, cũng ảnh ọt các kiểu, nhưng...những bức ảnh không có mặt nó. Nó nín lặng, ngồi im một chỗ quan sát. Thằng bạn thân từ ngày cãi nhau, đã bỏ xuống bàn cuối, để nó ngồi một mình bơ vơ, bỗng hôm nay lại về. Vẫn chừa một khoảng bàn rộng thênh thang như đang đợi nó. Nó rụt rè, ngồi sát ra mép bàn. Chỉ dám nhìn trộm thằng bạn. Vì là buổi học cuối cùng nên tinh thần học hành rã đám cả. Giáo viên cũng chẳng buồn dạy, chỉ dặn dò học sinh những điều cần thiết trước khi đi thi. Thằng bạn nó gục mặt xuống bàn, bỗng thở dài. Nước mắt cứ ứa ra trên mi, mà nó không dám khóc. Đôi bàn tay nhỏ nhắn mấy lần đưa ra, định chạm vào vai thằng bạn. Như một nghĩa cử thân thiện trước lúc chia tay. Nhưng bằng ấy lần, nó đều rụt lại...Lòng tự trọng chết tiệt khiến nó không đủ can đảm nói những điều cần nói. Chợt thằng bạn đứng dậy, bước ra ngoài cửa, liếc thật nhanh về phía nó, rồi đi thẳng. Gạt nước mắt, nó với cây bút, viết vào trang cuối cuốn vở Toán của thằng bạn thân, ba từ và một dấu chấm cảm : "Tao xin lỗi !"
+++
Trời đã ngả chiều. Học sinh về hết, nó vẫn nán lại, một mình dọn vệ sinh lớp học. Trong người nóng bừng như đang sốt. Chẳng ai bảo, nó quét sạch từng góc lớp, lau bóng từng mép bảng, kê lại những bộ bàn ghế thẳng tắp...
Vài tia nắng muộn còn vương vấn trên sân, gió thổi những cánh phượng rơi đầy, đỏ cả một góc trường...Đó là cây phượng duy nhất đã nở hoa!
Nó bồi hồi : sân này là nơi mỗi sáng thứ 2 chào cờ, giật mình thon thót khi nghe tên mình được nêu vì bị ghi sổ đầu bài. Là mỗi tiết thể dục cả lớp hứng chí kéo nhau ra chơi mèo đuổi chuột... Là lúc bạn Tuyên bế thốc nó lên, quay vòng vòng khiến nó sa sầm mặt mũi, rồi ngồi ăn vạ ngon lành giữa sân... Cột rổ kia là nơi mỗi lúc quả bóng màu cam trên tay nó nhẹ nhàng bay vào rổ, vang lên tiếng trầm trồ ngưỡng mộ của bọn con gái, ánh mắt nể phục của đám con trai. Căng-tin là nơi tá túc mỗi lần to gan trốn tiết, những buổi sáng kì kèo cô bán hàng "Cho cháu thêm ít thịt nữa nào...!" vào bát phở thơm lừng, là nơi diễn ra những cuộc họp của "Đội phệt sóng thần" lớp nó, đôi khi 8 anh em chung nhau một chai 7up, "thắm thiết" vô cùng... Hành lang này là những giờ ra chơi, chu mỏ thổi bong bóng xà phòng, bọn lớp 10 tầng dưới gào vọng lên "thống thiết" :
- Chị ơi! Không thổi nữa! Bóng đập vỡ đầu bọn em rồi!!!
Ghế đá kia, là nơi lần đầu tiên nó gặp "Anh" - người rất yêu nó. Anh bị ngã lúc đang chơi bóng rổ, ngồi trên chiếc ghế đó, vẻ mặt đau đớn. Năm ấy nó học lớp 11, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên đến trước mặt anh, mở cặp lấy miếng urgo hoa hoét đưa cho anh, hất hàm :
- Rửa vết thương rồi băng vào đi, để thế nhiễm trùng đấy!
Anh chết đứ đừ vì cử chỉ "nghĩa hiệp" của nó. Cũng chẳng hiểu vì sao, ít lâu sau, nó nhận lời làm bạn gái anh. Anh không đẹp, không giàu, không học giỏi, chỉ được cái chơi bóng rổ cực siêu. Nó chẳng mấy thiết tha, quan tâm hời hợt. Cũng được gần một năm, cho tới hôm sinh nhật đứa bạn cũ. Nó đến bữa tiệc cùng một thằng nhõi tóc vàng, khuyên tai nhỏ xíu lấp lánh, và nụ cười đẹp mê hồn, giới thiệu với mọi người đó là bạn trai nó. Chẳng ngờ, anh cũng có mặt tại bữa tiệc. Kết cục : anh và nó...mất nhau...! Nhưng nó biết, anh vẫn luôn yêu nó nhất.
Nó vội vã đi tìm anh. Ngay lúc này đây, nó cần anh biết mấy. Anh đã từng nói :
- Dù cho cả thế giới này quay lưng lại với em, thì anh lúc nào cũng ở bên em, biết chưa? Đồ hâm...
Nó nghe tim mình đau buốt. Giờ này anh sắp đi làm thêm về rồi, nó sẽ đứng ở đây, đợi anh, phải gặp anh bằng được.
Đường đã lên đèn, vẫn nhộn nhịp như cái vẻ thường có. Chẳng ai thèm để ý một con bé đứng chơ vơ bên vệ đường, đôi mắt ầng ậng nước... Mười phút sau, anh xuất hiện. Anh gầy đi rất nhiều, lầm lũi bước đi như người mất hồn...Nó cứ nghĩ anh hẳn sẽ vui mừng, hẳn sẽ ôm chặt lấy nó mà nói : "Không được xa anh nữa nhé..!"
Nhưng không, anh bước qua, nhẹ như gió. Thậm chí chẳng thèm nhìn nó lấy một giây. Nó sững sờ : anh giận thế sao?
Nó hét lên, đầy tức tối :
- Thịnh! Quay lại đây cho em!
Anh vẫn bước đi, vẫn im lặng. Dường như ai đó đang nắm lấy trái tim nó, bóp nghẹt.
Chợt từ phía sau, một chiếc ô tô phóng tới với vận tốc khủng khiếp. Anh không hề hay biết. Nó hoảng hốt, vội lao lên đẩy anh vào phía trong.
"Két t t t t t t t t t t t t t....."
Tiếng phanh xe ré lên ghê rợn. Con Camry quay một góc hơn 90 độ. Anh ngã ra, nhưng đã an toàn. Người đi đường hiếu kì dừng lại xem đông nghịt. Nó chợt giật mình : chiếc xe đang xuyên qua nó...!!!
Xuyên qua nó như một làn khói mỏng tang! Nó kinh sợ, nó bàng hoàng, chết điếng...
- Chuyện gì thế này?
Đầu óc bỗng quay cuồng, đau buốt. Nó ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau rin rít. Những dây thần kinh như thi nhau căng ra, đứt phừn phựt. Óc muốn nổ tung, quằn quại. Chợt những hình ảnh lần lượt hiện lên trong kí ức mờ nhạt, như một đoạn phim quay ngược : về đứa con gái đi xe luôn phóng nhanh vượt ẩu, luôn trái lời bố không bao giờ đội mũ bảo hiểm, tối hôm đó đã uống rất nhiều, và đứa con gái nằm bất động giữa lênh láng máu...của hơn một tuần trước...! Những hình ảnh cứ đậm dần lên, rõ mồn một... Nó hoảng sợ, như điên dại, chạy thục mạng về nhà. Ngôi nhà vẫn u ám, nay phòng bếp leo lét ánh đèn. Mẹ nó rũ bên bàn ăn, luôn miệng lảm nhảm :
- Anh à...Muộn rồi, bé Nu đã đi học thêm về chưa? Anh gọi con xuống ăn cơm đi anh, gọi con đi anh...
Rồi mẹ nó khóc nức nở, khóc như mưa, khóc muốn cháy họng. Bố nó ngồi bên, khuôn mặt ông co rúm lại, khóe mắt cũng trào ra, nóng hổi...
Nó lặng người...
+++
Màn đêm buông xuống, bôi đen vạn vật. Nó bần thần nhặt những cánh phượng trên sân trường rồi lẻn vào lớp học qua khe cửa...Thận trọng xếp những cánh phượng đỏ rực thành một hình trái tim thật lớn trên bục giảng. Đôi bàn tay run rẩy, khóe môi mặn chát. Nó muốn nối lại những yêu thương đứt đoạn, nó khao khát...Nhưng chẳng thể nữa rồi. Tình yêu này thay cho lời xin lỗi đến cả lớp, đến thằng bạn thân, đến "anh", đến bố mẹ...Khi cánh phượng cuối cùng được đặt xuống, là lúc toàn thân nó nhẹ bẫng...Đôi mắt nhắm nghiền...
Nó đang tan ra...
Bay mãi...
Bay mãi...
+++
Nắng tháng 8 còn gay gắt lắm, như thiêu đốt mỗi hình hài. Nghĩa trang thành phố khô cằn, đám thanh niên đứng vây quanh một ngôi mộ còn chưa kịp xanh cỏ. Khói hương nghi ngút, nhưng đôi mắt cay xè, đỏ hoe...Thằng con trai quỳ xuống, giọng khàn đặc :
- Bọn tao đến thăm mày đây, con ngốc!
Gió hiu hiu, cỏ cây rì rào như lời đáp lại. Những nét sơn còn lấp lánh trên tấm bia :
Lê Phạm Anh Đào
Sinh ngày : 17-07-1993
Mất ngày : 19-05-2011
Và tấm ảnh chân dung nó, đang nhoẻn miệng cười xinh xắn...