Có lẽ nhiều lúc ta đã từng hỏi ý nghĩa mà ta phải tồn tại trên đời.Ta đã từng lạc lối,từng tìm kiếm những ánh sáng nhỏ nhoi trong tương lai nhưng ngược lại chỉ là những khoảng không mù mịt đêm tối.Ta đã từng nghĩ đến cái chết, đã từng muốn quên đi cuộc đời, đã từng trốn tránh tất cả mọi người thân của ta, đã từng, đã từng….và ta thấy thực sự ngưỡng mộ những người dám sống và đối diện với sự thật…Sống là một sự cam đảm
Nếu ta đã từng đi thăm những người bị bệnh AIDS,thấy được cuộc sống đau khổ vật vã của họ…hay những người bị bệnh ung thư,cuộc sống chỉ còn đếm từng ngày…hay còn nhiều nhiều,rất nhiều những con người bất hạnh mà hàng ngày vẫn phải đương đầu với bệnh tật…ta sẽ thấy,mình còn hạnh phúc hơn họ nhiều…Và hãy nhìn vào nụ cười trên môi họ,những nụ cười gắng gượng,ta sẽ thấy cuộc sống vẫn còn những niềm vui nho nhỏ
Nếu mí mắt ta đã từng rơi xuống những giọt nước mắt,thì hãy cứ khóc tiếp đi, đừng cố bắt mình phải dừng lại…hãy để những giọt nước mắt cuốn trôi đi mọi nỗi buồn và bất hạnh mà cuộc đời đã giành cho ta.Ai đó bảo rằng”:khóc là hèn nhát, hãy nuốt nước mắt vào trong” thì đó chỉ là sự giả dối,vì rạn trong lòng hay sưng mí mắt thì đó vẫn là khóc,và hãy cứ để nước mắt tuôn ra một cách tự nhiên…Hãy biết chấp nhận thất bại và sự thật,hãy để cho thời gian xoá nhoà nó,nhưng đừng quá lâu,vì thời gian có thể giết chết ý chí của con người…hãy đứng dậy…cuộc sống vẫn còn ở phía trước
Ta cảm thấy tuyệt vọng khi không tìm được mục đích sống của mình,nhưng có người,mà đến cuối đời có khi họ mới tìm được cho mình mục đích sống,vậy vì cớ gì mà ta phải tuyệt vọng…Cuộc sống là phải biết chấp nhận với số phận, đôi lúc ta có thể ngồi xuống và kêu ca về số phận hẩm hiu của mình,nhưng sau đó,hãy đứng dậy và tiến lên phía trước, đừng ngồi mãi,nếu ko, ta sẽ mãi ở trong cái vòng quay lẩn quẩn mà chính ta tự tạo ra cho ta.Hãy đi tìm lấy mục đích sống và lí tưởng cho mình…cuộc sống luôn có mục đích
Nếu chúng ta đã thực sự tuyệt vọng với cuộc sống,thì tốt nhất là đừng sống nữa,hãy chết đi…Nhưng trước khi chết,hãy giành 5 phút để nhớ về người thân và bạn bè ta...Trước hết là bố mẹ,những người đã mang nặng đẻ đau ta và nuôi dưỡng ta thành người,ta đã làm được gì để đền đáp công ơn đó chưa,hay bây giờ lại mang thêm đau khổ cho bố mẹ…Vẫn còn đó,chưa hết đâu,vẫn còn rất nhiều người quan tâm đến ta mà có lẽ ta quá vô tâm nên ko biết…Nếu chết mà có thể giải quyết mọi việc,có lẽ đã ko còn ai sống trên đời…Hãy sống vì những người quan tâm đến ta
Biết là ai rồi cũng sẽ có những lúc tuyệt vọng,những lúc đó,hãy nghĩ đến những khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta,hãy gậm nhấm nó thay vì tiếp tục tuyệt vọng,hãy cười trên sự đau khổ,còn nếu ko thể cười,hãy khóc…
"Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vong
Hãy hồn nhiên rồi đời sẽ bình yên…."
Hãy tập đứng dậy sau những vấp ngã, đau khổ và những đau đớn trong cuộc sống.Hãy tập khóc hoặc cuời trước những bất hạnh.
Hãy tập sống trên những mất mát trong cuộc đời…Và hãy tập thắp lên ngọn lửa thay vì nguyền rủa bóng đêm…Và hãy nhớ,vẫn còn có 1 ai đó quan tâm bạn!