Những buổi tối cuối tuần, em lặng lẽ trong phòng, chờ đợi kim đồng hồ dịch chuyển qua số
11, để em được phép nhắn tin cho anh, bởi vì giờ đó anh đã đi chơi về. Đi ngoài đường em
cứ sợ bắt gặp anh đang đi với người yêu.
Anh! Có lẽ anh chẳng thể nào tin được em đã yêu anh. Em không biết cảm xúc này đến từ
bao giờ, em không nhớ nổi. Trong ký ức của em là cái siết chặt bàn tay em ở cầu thang lớp
học. Tim em như ngừng đập, em thấy xốn xang trong lòng, một cảm xúc đã nằm sâu dưới
đáy tâm hồn em, từ lâu, từ rất lâu rồi, mà bất chợt cái nắm tay nhẹ nhàng của anh đã đánh
thức tất cả những cảm xúc thiêng liêng ấy. Và... em đã yêu!
Em chưa bao giờ dám nói yêu anh, vì em không được phép. Anh đã đặt cho em một rào cản,
bởi vì anh đã có người yêu. Em luôn đau khổ mỗi lần anh nhắc đến cô ấy. Những buổi tối
cuối tuần, em lặng lẽ trong phòng, chờ đợi kim đồng hồ dịch chuyển qua số 11, để em được
phép nhắn tin cho anh, bởi vì giờ đó anh đã đi chơi về.
Đi ngoài đường em cứ sợ bắt gặp anh đang đi với người yêu. Em thoáng nhìn thấy hình ảnh
anh ở nhiều người em gặp ngoài đường.
Em ước có 1 lúc nào đó được ngồi cùng anh ở một nơi ấm cúng như CLB Phú Quang, em sẽ
dựa vào vai anh, nghe nhạc. Sẽ chẳng bao giờ có được giây phút như vậy phải không anh.
Anh luôn tránh gặp em, em biết rất rõ. Em hiểu, anh quá yêu bạn gái của anh, anh dành tất
cả cho cô ấy. Em ghen, dù luôn ý thức mình phải chấp nhận sự thật đó. Cuộc sống của anh,
em không thể xen vào, không thể làm xáo trộn bất cứ thứ gì. Em mong anh được hạnh phúc,
em mong cô ấy yêu anh nhiều hơn em yêu anh. Em mong cô ấy chiều và chăm sóc anh tốt
hơn em. Em mong cô ấy sẽ làm cho anh hạnh phúc, mong cô ấy hiểu anh nhiều. Em mong
anh không bao giờ phải buồn về cô ấy.
Có nhiều lúc ích kỷ, em đã mong anh và cô ấy chia tay, để em có thể đến được bên anh.
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ xảy ra trong giây lát. Em giật mình, hối hận, thấy mình sao xấu xa, tội
lỗi đến vậy. Cuối cùng em cũng chỉ mong mình là một phần rất nhỏ bé bên cạnh cuộc sống
của anh, sẽ dõi theo cuộc sống của anh. Em sẽ không tha thứ cho một ai (dù sự không tha
thứ chỉ trong im lặng) đã làm cho anh đau khổ.
Có những buổi tối trên lớp học, em thấy anh buồn, anh chăm chú nhìn vào điện thoại, như
chờ đợi tin nhắn của ai đó. Em đã nghĩ rằng anh và cô ấy giận nhau. Cô ấy đã làm anh buồn
(dù em chỉ phỏng đoán như vậy), vậy mà em bỗng giận cô ấy đến thế. Em không muốn bất
cứ ai làm anh phải buồn. Em đã nhắn tin nói với anh rằng em ghen khi thấy anh cứ mải mê
với cái điện thoại. Em nói vậy, nhưng thực ra trong lòng, em thấy thương anh, muốn chia sẻ
với anh, muốn xóa tan đi sự buồn bực trong lòng anh.
Em đã ước em có thể làm được như vậy. Nhưng anh luôn im lặng, anh luôn giữ cho anh
những bí mật, em cứ phải mò mẫm tìm hiểu cuộc sống của anh, mò mẫm suy luận liệu điều
gì đang diễn ra với anh. Anh có tin không, chỉ cần anh nói rằng anh đang rất buồn chuyện gì
đó, em sẽ òa khóc, sẽ gạt bỏ tất cả để chạy đến bên anh. Chưa bao giờ anh biết tình yêu
của em mãnh liệt như thế nào.
Anh thân yêu! Sao anh không thể dành ra một ngày để yêu em? Sao anh không thể một lần
nói với em những lời âu yếm, nhẹ nhàng tình cảm? Sao anh không thể một lần nữa chủ
động nắm tay em thật chặt? Sao anh không thể để em yêu anh?
Em luôn hình dung ra những lúc anh bên cạnh cô ấy. Hẳn rằng anh đã nói rất nhẹ nhàng với
cô ấy, hẳn rằng anh chăm sóc cô ấy một cách trìu mến, hẳn rằng anh luôn ôm cô ấy vào
lòng những lúc hai người bên nhau, hẳn rằng anh đã đưa tay lùa vào mái tóc cô ấy, ngắm
nhìn cô ấy say sưa. Những tưởng tượng đó làm em nhói đau trong tim. Thèm được một phần
nhỏ bé trong số đó thôi. Em ước em có thể đánh đổi nhiều thứ, chỉ để được anh yêu... một
ngày.