Con bé nhấc từng bước chân chậm chạp vào Rose_ quán trà sữa. Lần đầu tiên nó đến nơi này, mọi thứ đều lạ lẫm, chẳng hề giống cái không gian chật hẹp và yên lặng trong cuộc sống của nó. Mười tám tuổi đầu mà chưa biết trà sữa là gì thì quả thật rất buồn cười, nhưng nó là như vậy.
- Em gọi gì nào?_ chị phục vụ đưa cho nó tờ menu.
- Dạ... ờ... ừhm... cho em... 1 cốc trà sữa sôcôla đi ạh!
- Oki, của em có ngay!
Con bé hơi ngượng nghịu. Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên, chắc mọi người sẽ hiểu cho nó thôi. 15 phút trôi qua...
- Cái Ju sao giờ này chưa tới nhỉ? Nó hẹn mình ra đây cơ mà!
Con bé lí nhí trách đứa bạn vô tâm trễ hẹn, lỡ để một mình nó ở cái nơi khỉ gió này. Vừa mới dứt lời, nó nhận được tin nhắn từ Ju :" Xin lỗi mày, hôm nay cửa hàng bận quá, giờ đến "Rose" chắc không kịp. Nhưng mày cố chờ thêm tí nữa, có một người đặc biệt muốn gặp mày đấy! Bye Mun!". Đọc xong tin nhắn, con bé suýt đánh rơi điện thoại. Nhưng, ai mà muốn gặp nó nhỉ? Con bé đưa ống hút cốc trà sữa lên, mút mút, cái trán nheo lại y chang lúc nó giải mấy bài toán khó nhằn. Tính tò mò vốn có đủ để khiến nó kiên nhẫn chờ người bí ẩn kia đến.
5 phút sau, cánh cửa mở, một anh chàng khá đẹp trai bước vào, đến gần chỗ con bé đang ngồi hậm hực chờ.
- Lam!
Con bé ngoảnh mặt lại, và nó tròn mắt ngạc nhiên khi đứng trước mặt nó lúc này là Phong_ cậu bạn chuyển sang Canada 3 năm trước_ người mà nó "từng thầm thương trộm nhớ". Nó vội vàng một cách luộm thuộm, khiến cốc trà sữa bị cái tay có vẻ thừa gạt đổ. Phong thấy vậy, cậu liền lấy nhanh khăn lau trà sữa dính ướt trên người hộ con bé. Nó lắp bắp:
- Phong... sao... cậu lại ở đây?... tớ cứ tưởng người đến... sẽ là một ai khác... không ngờ...
- Hì, Lam ngạc nhiên lắm phải không? Mình về được 4 ngày rồi, nghe nói cái Chi bận mà lỡ hẹn Lam đi uống trà sữa, nên mình đến, tiện thể gặp Lam luôn.
- Vậy àh... ừhm... ngồi xuống đi Phong! Cậu uống gì?
- Giống Lam, oki?
- Ừhm..._ con bé quay về phía quầy_ Chị ơi, cho em một trà sữa sôcôla nhé!_ rồi nhìn Phong.
Lâu lắm rồi, con bé mới lại có cảm giác gần gũi như vậy. Phong khác xưa, không còn ngố như trước, mà lớn hẳn rồi, nhưng... khuôn mặt thánh thiện ấy, con bé chưa một ngày nào quên.
- Lam vẫn học tốt chứ? Định thi Đại học gì vậy?
- Mình có lẽ vào ĐH Luật.
- ...Như tính cách của Lam?_ Phong mỉm cười
- Thôi Phong đừng trêu Lam nữa, hì... 3 năm vừa rồi, cuộc sống của Phong bên đó ổn không?
- Cũng tàm tạm. Mình dễ thích nghi nên mọi thứ cũng không quá khó để hoà nhập với cuộc sống mới.
- Ừhm...
Cả hai lặng đi một hồi...
- Lam còn nhớ chiếc nhẫn cỏ ngày xưa không? Cái mà Lam tặng Phong trước khi đi ấy!
- Nhớ chứ... Mình vẫn nhớ... Phong còn giữ nó àh?
- Tất nhiên rồi! Chỉ có điều nó đã héo, nhưng không sao, miễn là mình không đánh mất nó, hì!
Lam cứ ngỡ những gì nó vừa nghe là trong mơ. Phong vẫn luôn giữ chiếc nhẫn bên mình. Cậu còn kể mỗi khi gặp chuyện buồn là lại lấy chiếc nhẫn cỏ ra ngắm, như vậy sẽ hết rất nhanh. Lam vui, con bé không vui sao được, khi mà ở mãi nơi xa, Phong không quên nó. Rồi chợt, nó có một cảm giác vô cùng đặc biệt, một cảm nhận thật lạ từ ánh mắt của Phong.
- Lam này...
- Gì vậy Phong?
- Ừhm... mình nói... nhưng Lam hãy lặng yên nhé... chỉ nghe thôi... đừng nói gì cả...
- ...
- Thực ra... từ lâu... mình... đã thích Lam... từ lúc còn ngồi chung một bàn hồi cấp II... nhưng... mình sợ Lam không thích mình... nên... giờ... mới dám nói..._ Phong rút bông hoa hồng để sẵn ở hàng ghế sau lên_ tặng Lam bông hoa hồng này... dù đồng ý hay không... thì Lam hãy nhận nó... Lam nhé!
Con bé Lam dường như bất động, nó quá sốc bởi lời của Phong. Hai gò má ửng hồng, nó đưa tay đón nhận bông hoa, cũng như đón nhận lấy tình cảm của Phong.
- Cảm ơn Phong. Bông hoa rất đẹp. Và mình sẽ giữ nó như Phong đã giữ chiếc nhẫn cỏ ngày xưa...
Cả hai nhìn nhau, cười thật nhẹ. Nắng vẫn chơi đùa ngoài cửa sổ quán trà sữa, vàng óng cả những chiếc lá non. Gió khẽ hát những bản tình ca thật đẹp về tình yêu đôi lứa. Và chỉ có nắng, gió mới biết : những ngày sau đó, luôn có một cậu bé chở một cô bé đến quán trà sữa Rose, còn cô bé, luôn mỉm cười đón nhận hoa hồng câu bé tặng, và ôm trong tim một niềm hạnh phúc ngọt ngào...
*** Tình yêu là sự kì diệu của tự nhiên... khi nó nghĩ bạn xứng đáng để nhận nó... nó sẽ tự nhiên đến bên bạn... vì vậy... hãy biết chờ đợi tình yêu... bạn nhé!