QUẢN TRỊ KINH DOANH

Q U A N T R I K I N H D O A N H . G E T F O R U M . N E T
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Welcome to the forum of Business Administration

Quản Trị Kinh Doanh 7 - Hanoi University of Industrial

ShoutMix chat widget
Hỗ trợ trực tuyến Yahoo
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Diễn Đàn
Latest topics
» Phần mềm chat cho ĐTDĐ-siêu rẻ, siêu tiện ích, kết nối Yh
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeThu Aug 15, 2013 4:33 pm by gafield

» Lịch thi lại kỳ 1 năm thứ 2
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeThu Feb 09, 2012 11:32 am by candy9x

» Nước hoa Allure Sport Pour Homme
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeSat Jan 14, 2012 9:44 am by candy9x

» Đề Cương Ôn tập Marketing
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeTue Jan 03, 2012 8:55 pm by candy9x

» Đề Cương Ôn Tập Tư Tưởng HCM
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeTue Jan 03, 2012 8:18 pm by candy9x

» Kế hoạch thi học kỳ 1 năm thứ 2
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeMon Dec 19, 2011 1:30 am by candy9x

» Ớn lạnh cảnh biến thịt thối thành đặc sản
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeSat Dec 17, 2011 10:45 am by candy9x

» “Bảo dưỡng” đuôi tóc khô xơ
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeSat Dec 17, 2011 10:38 am by candy9x

» Về việc tổ chức học kỳ phụ thứ nhất năm học 2011-2012 cho các lớp Cao đẳng chính quy theo hệ thống tín chỉ.
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeSat Dec 17, 2011 10:15 am by candy9x

» Cười Bé Thui Nhá :D
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeThu Dec 15, 2011 1:16 pm by canhdongbattan_9x

» 10 chiêu đẩy lùi mối họa ung thư từ di động
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeSat Nov 26, 2011 8:55 am by Blue_Sky

» 9 lời khuyên khi quyết định mở rộng kinh doanh
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeFri Nov 25, 2011 12:06 am by candy9x

» Hãy Chia TAy Đi
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeTue Nov 15, 2011 11:23 pm by Tin CuXi

» Kết quả học tập Tiếng Anh 7.2 ( Thứ 5 )
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeThu Nov 10, 2011 7:52 am by candy9x

» Ban tin so 4_HAUI lớp Tiếng Anh 7.1 ( Thứ 2 )
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeThu Nov 10, 2011 7:49 am by candy9x

Top posters
candy9x (499)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
Tin CuXi (328)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
chi_can_eya_la_du (235)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
lazily (181)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
Blue_Sky (178)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
newlife_monitor (97)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
konayuki (70)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
MoOn_Doll (70)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
CandyKute_92 (51)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
vi_sao...??? (49)
Sao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_lcapSao em k yêu anh sớm hơn  I_voting_barSao em k yêu anh sớm hơn  I_vote_rcap 
November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 
CalendarCalendar
Statistics
Diễn Đàn hiện có 145 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: hoabinh2012_cz

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 2066 in 1004 subjects

 

 Sao em k yêu anh sớm hơn

Go down 
Tác giảThông điệp
chi_can_eya_la_du
Thượng Sĩ
Thượng Sĩ
chi_can_eya_la_du


Tổng số bài gửi : 235
Points : 413
0
Join date : 17/07/2011
Age : 32
Đến từ : hung yen city

Sao em k yêu anh sớm hơn  Empty
Bài gửiTiêu đề: Sao em k yêu anh sớm hơn    Sao em k yêu anh sớm hơn  I_icon_minitimeFri Sep 16, 2011 2:05 pm

--------------------------------------------------------------------------------

Quá trễ để mở cửa trái tim full

Anh cầm bó hoa màu vàng rực rỡ, tay mở cánh cửa phòng bệnh 209B.

"Để em giúp chị!" - Anh bước thật nhanh khi trông thấy cô đang cố sức gượng dậy, đôi bàn tay anh khéo léo đỡ cô dựa lên chiếc gối được kê xéo ở đầu giường.

Cô mỉm cười nhìn anh:

"Cảm ơn nhóc! Mà sao lúc nào cậu cũng có thời gian đến thăm tôi vậy? Bỏ bê bạn gái để lo cho bà già này hả?"

"Chị à, em..."

"Trời hôm nay rất đẹp!" - Cô cắt ngang, quay mặt ra phía cửa sổ để tránh ánh mắt của anh. Lúc nào cũng thế, anh luôn là người đuổi còn cô là kẻ trốn chạy. Không biết cả hai đã chơi trò cút bắt này bao lâu rồi? Một năm? Hai năm? Ba năm? Hay nhiều hơn thế nữa?

Lần đầu tiên anh tỏ tình, cô đã thẳng thừng từ chối với lí do tuổi tác không hợp. Cô hơn anh 5 tuổi. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ phá vỡ một hình tượng cặp đôi hoàn hảo mà cô luôn mong ước. Ai bảo rằng tình yêu không quan trọng tuổi tác! Với cô, nữ lớn tuổi hơn nam là mối quan hệ không bền, không xứng và không logic. Con trai phải thật mạnh mẽ để luôn bảo vệ con gái do đó không thể nào cô lại đi quen một đứa nhóc choai choai đáng mặt em mình.

Nhưng không vì thế mà cô đồng ý cặp bới vất kì gã nào lớn tuổi hơn, chững chạc hơn. Cô tôn trọng mối liên kết hai con người, đó là tình yêu. Cô hay đùa với anh rằng:

"Chừng nào cậu khiến tôi yêu cậu và không thể sống thiếu cậu, tôi sẽ chấp nhận lời tỏ tình đó và làm bạn gái cậu".

Cô chỉ nói chơi ai dè anh tưởng thật:

"Chị hứa rồi đó nha! Tới khi đó cấm nuốt lời!"

Nhưng thật ra không chỉ có anh tưởng thật mà cả cô cũng thế. Đã một tháng từ khi vụ tai nạn giao thông xảy ra cướp đi sự sống của ba mẹ và đôi chân của cô. Cô gần như suy sụp và hoàn toàn tuyệt vọng nhưng nhờ có anh, cô lấy lại được nghị lực và sự mạnh mẽ. Anh luôn đến bệnh viện chăm sóc và an ủi cô. Những lúc cô muốn buông xuôi và không nghe lời, anh hét lên:

"Chị nghĩ như thế là hay lắm sao? Ba mẹ chị trông thấy cảnh này sẽ vui hơn chăng?"

Cô bật khóc nhìn anh đang nổi giận:

"Chị... không thể... Mọi người nhìn chị bằng con mắt thương hại! Chị... không thể tự làm gì... lúc nào cũng phụ thuộc vào người khác... Em nghĩ cuộc sống như thế có đáng sống không?"

Cô vòng tay ôm người anh, gục đầu vào vai anh nức nở:

"Đáng sợ lắm! Chị... thấy rất cô đơn... Chẳng có ai bên cạnh cả!".

Anh cũng ôm lấy cô, siết thật chặt:

"Ngốc thế! Em không bao giờ bỏ chị một mình. Yên tâm đi!".

Có lẽ tình yêu lặng thầm đến lúc nào không hay. Những lúc con người yếu đuối nhất cũng dễ dàng sa vào lưới tình nhất. Cô yêu anh nhưng không dám thừa nhận. Cô không thể trở thành gánh nặng của người mình yêu. Đôi chân liệt này không thể giúp cô làm gì ngoài việc cản trở cuộc sống của anh.

Dỗ dành cô ngủ xong, anh ngồi lặng ngắm gương mặt xanh xao, bàn tay anh vuốt nhẹ những sợi tóc vương trên mặt cô.

Cô rất đẹp, cái đẹp hồn nhiên, ngây thơ như con nít. Tuy cô lớn hơn nhưng trông cô, ai cũng ngỡ là em gái anh. Đôi lúc anh rất buồn, buồn vì cô không hiểu lòng anh, không yêu anh. Nhưng anh tin rằng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ thay đổi.

Bất giác, anh cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

Thật nhẹ nhàng và ấm áp.

Cô như cảm nhận được nụ hôn và khẽ khàng đáp trả.

"Anh yêu em!" - Anh thì thầm - "Anh biết em vẫn chưa ngủ. Lần này có thể trả lời anh không?".

Cô mở mắt, lặng lẽ nhìn anh. Thật lâu, thật lâu. Cô khẽ hỏi:

"Em chẳng có gì xứng với anh. Tại sao anh vẫn thích?! Em chỉ là một kẻ tàn phế. Em chỉ làm khổ lây anh mà thôi!"

"Anh đã nghe qua một câu nói rất hay!"

"Câu gì?"

" Một vật nếu đem chia cho hai người sẽ là điều lí thú vì vậy hãy chia cho anh phân nửa đau khổ của em"

"......Anh..."

"Như câu nói đó... hãy chia cho anh phân nữa đau khổ của em!".

Cô không trả lời, nước mắt tràn khỏi khoé mi, ràn rụa trên gương mặt. Cô quàng tay ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào từng tiếng:

"Em...yêu ... anh! Ngoài điều này ra... em chẳng thể... làm gì cho anh cả..."

"Với anh, bấy nhiêu thôi là đủ rồi"

Nắng chiều gần tắt. Từng tia sáng màu cam len lỏi hắt qua ô cửa, chiếu lên chiếc bóng của đôi tình nhân đang hôn nhau. Mây như ôm lấy những tán lá, cành lá khẽ run lên, bồi hồi và say đắm.

Ngày hôm sau, anh lại vào thăm cô.

Dù cô vẫn còn mặc cảm tự ti về đôi chân tàn phế nhưng anh tin rằng tình yêu sẽ tiếp thêm nghị lực cho cô.

"Em đang làm gì đó?" - Anh hỏi khi thấy cô cất nhanh mẩu giấy đang viết trên bàn lúc anh vừa bước vào phòng.

Cô nhìn anh hồi lâu, đôi mắt thật sâu đầy khó hiểu rồi bất chợt cô cười thật dịu dàng:

"Bí mật! Không cho anh biết!"

Anh cũng cười, cắm bó hoa vào lọ trên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc ngỗ nghịch nằm lung tung trên tấm lưng cô:

"Bác sĩ nói khoảng hai ba ngày nữa là em xuất viện được rồi! Có lẽ anh phải đi làm thủ tục một lát. Đợi anh nhé!"

Cô khẽ gật đầu. Anh hôn nhẹ lên môi cô đầy âu yếm.

Đợi anh ra khỏi phòng, cô lại cho tay vào túi áo, rút ra mẩu giấy ban nãy.

Cô bần thần nhìn ra ô cửa sổ, mẩu giấy trong tay ướt tự bao giờ. Những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Ngoài trời,

mây lãng đãng trôi về phía xa xa,

khuất dần sau những toà nhà cao tầng.

Cô nghe vang vọng bên tai lời của những cô y tá nói với nhau đêm qua:

"Anh chàng đó chung tình quá!"

"Lại đẹp trai nữa!"

"Thế mà yêu phải cô gái ấy!"

"Khổ cả đời đấy"

Lại có tiếng người khác chen vào, giọng nói nghe thấu tình và trầm hơn:

"Con người ta đôi lúc phải sống vì tình yêu của đời mình chứ!"

Giọng cô y tá khác phản bác:

"Vì tình yêu mà khổ suốt đời như thế chỉ là một kẻ khờ mà thôi!"

.........

Có lẽ họ không ngờ rằng cô vô tình nghe được.

Và cô đã thức trắng đêm.

Phải chăng khi chúng ta muốn vứt bỏ sự tự ti thì chưa chắc làm được. Tất cả mọi người xung quanh nhìn ta bằng con mắt nào mới là điều quan trọng.

Cô không muốn làm gánh nặng cho anh dù cô biết rằng anh không hề xem mình là gánh nặng, Vì anh yêu cô. Nhưng cô không thể chỉ vì tình cảm ích kỷ mà ràng buộc anh với mình cả đời. Thế thì tình yêu cô dành cho anh chỉ là con số 0 mà thôi.

Cô vẫn ngồi bất động trên giường, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong thâm tâm dường như đã có quyết định cuối cùng.

Mảnh giấy trong tay, cô nắm thật chặt như muốn níu kéo điều gì đó.

________________

Cửa phòng bệnh chợt mở, anh trở lại với nụ cười trên môi.

Cô nhìn anh, đôi mắt cô thật buồn và đong đầy yêu thương.

"Anh à, em muốn ra ngoài sân. Ở một chỗ hoài thế này khó chịu lắm! Anh đưa em ra ngoài hóng gió nhé!"

Anh hơi ngạc nhiên. Nằm viện gần ba tháng đây là lần đâu tiên cô muốn xuống sân. Nhưng ngay lập tức anh nghĩ rằng cô đã vứt bỏ mặc cảm và yêu đời như lúc trước. Anh vui vẻ gật đầu rồi vội vàng lấy chiếc xe lăn ở góc phòng đến gần giường cô ngồi.

Anh bế cô lên thật nhẹ nhàng để tránh cho cô thấy bất tiện và gợi lại nỗi buồn về đôi chân.

Lúc anh đặt cô lên xe, cô bỗng ôm chầm lấy anh. Vòng tay cô siết chặt và cô hôn lên môi anh thật nồng nàn.

"Sao thế? Yêu anh lắm phải không?" - Anh cười.

"Ừ, em yêu anh lắm! Anh nhớ nhé!"

"Nhớ gì?"

"Thì nhớ là em rất yêu anh đấy!"

"Được rồi, sao mà quên được! Đi thôi, công chúa của anh!" - Anh đứng thẳng dậy, tay đặt lên tay cầm chiếc xe lăn, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.

Một vài cô y tá doc hành lang nhìn hai người rồi khẽ thì thầm với nhau điều gì nó. Anh không để ý nhưng cô thì biết tất cả. Cô chỉ gượng cười và cúi chào tất cả mọi người. Dù sao họ cũng đã chăm sóc cô gần ba tháng.

Chăm sóc một kẻ tàn tật là rất khó khăn.

Có lẽ cô đã làm khổ rất nhiều người.

___________________

Anh đưa cô đi dạo một vòng khắp khuôn viên bệnh viện.

Họ nói chuyện ríu rít thật vui vẻ.

Nắng trải dài trên sân khiến cô ửng hồng đôi má.

Cô khẽ run người, anh liền cởi áo khoác của mình khoác lên người cô:

"Anh yêu em lắm!"

Cô cười khúc khích:

"Điều này em biết lâu rồi!"

"Mai mốt em cưới anh rồi, anh sẽ nói cho em nghe cả đời!"

Gương mặt cô chợt tái xanh, đôi gò má nhợt nhạt. Rồi cô gượng gạo:

"Em mệt rồi, mình về phòng lại đi anh!"

____________________

Anh đẩy cô đến chỗ thang máy, tay bấm nút lên tầng hai. Cô chợt quay sang anh, cởi chiếc áo khoác của anh ra:

"Trả cho anh đây!"

Thang máy chỉ có hai người, anh lại cúi xuống hôn cô. Đó là cử chỉ vô thức, là thói quen tình cảm của anh.

Cửa thang máy mở ra, cô lại nói, lần này có phần chậm rãi hơn:

"Em đói rồi! Anh đi mua cháo cho em nhé!"

"Đưa em về phòng rồi anh sẽ mua"

Cô lắc đầu, nhất quyết không chịu, như thế đợi lâu lắm. Cô quả quyết mình không phải con nít, có thể tự về phòng mà không cần anh đẩy. Anh đành phải nhún nhường vì sợ cô bực tức, cho rằng anh khinh thường cô.

Anh đi rồi, cô nhìn theo. Đôi mắt nhoè nhoẹt nước. Cô thở mạnh ra, nhìn xung quanh. Giờ này là giờ nghỉ trưa nên hành lang vắng người.

Cô dùng hết sức mạnh của đôi tay, đẩy bánh xe lăn về phái cầu thang bộ. Cô dừng lại trên đỉnh thang, nhìn xuống những bậc thang dài hun hút.

Cô nhắm mắt lại,

trên môi nở nụ cười.

Tay vẫn bấu chặt trên bánh xe lăn, chậm rãi quay tiếp vòng xe.

Thật chậm, thật mạnh...

________________________

Anh kiếm trong ví không có tiền lẻ, chỉ có vài tờ mệnh giá 500000đ. Anh đưa tay vào áo khoác:

"Đây rồi!" - Anh mỉm cười với bà chủ quán khi tay chạm phải những đồng xu mà mảnh giấy thô ráp.

Anh lặng người, nhìn mảnh giấy nhỏ trong tay, người bất giác run lên. Một linh cảm không lành bỗng ùa về xâm chiếm lấy tâm hồn anh.

"Anh à! Đôi lúc em tiếc rằng sao mình không yêu anh sớm hơn. Mà khoan, anh phải hứa với em là không bao giờ được khóc, không được đau khổ khi biết chuyện nhé! Vì như thế em sẽ có lỗi lắm!

Em biết anh rất yêu em. Nhưng tình yêu đó chỉ mang lại đau khổ và bất hạnh thôi. Em không xứng với anh. Em muốn vứt bỏ mặc cảm để đến bên anh nhưng không được, sẽ rất ích kỷ! Cuộc sống còn nhiều thứ đang chờ anh. Nếu đến với em, anh sẽ bị thiệt thòi! Một cô vợ như em không giúp được gì cả! Em ... có lẽ là em yếu đuối, vô dụng. Em không thể chịu đựng những suy nghĩ của người khác về mình. Em không thể sống bàng quan như vậy!

Em muốn yêu anh sớm, vì như thế ít nhất chúng ta cũng có được chuỗi ngày hạnh phúc lâu hơn và em sẽ có thể ra đi với nhiều kỷ niệm đẹp hơn.

Anh à, có lẽ lúc trước em quá kiêu ngạo và thiển cận. Em đòi hỏi những thứ linh tinh mà không biết rằng tình yêu của anh chính là món bảo vật quý giá nhất trong đời. Bây giờ em nhận ra cũng không thể níu kéo được! Đã quá trễ để mở cửa một trái tim, phải không anh?

Nhưng dù sao em vẫn mong anh tin một điều. Đó là: Em yêu anh!

Hãy nhớ là không đau khổ, anh nhé!"

Anh lặng người, tờ giấy trong tay rơi xuống.

......

Loa bệnh viện đang thông báo một nữ bệnh nhân đã tự tử ở cầu thang lầu hai.

Gió thổi thật mạnh.

Lá rơi rụng lả tả, một chiếc lá vô tình vướng lại trên vai anh...


Nguồn: http://chiplove.biz/family/showthread.php?t=237427#ixzz1Y63fdCJs
Về Đầu Trang Go down
 
Sao em k yêu anh sớm hơn
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
QUẢN TRỊ KINH DOANH :: BOOKS & STORY :: TRUYỆN :: Truyện-
Chuyển đến