1 số lạ không có trong danh bạ, nhưng những con số đó, em đã thuộc lòng từ lâu rôi!!!
Tối qua,anh biết em đã phải dũng cảm lắm mới dám nhắn tin cho anh không? ừ, nói dối là có chuyện muốn hỏi anh, nhưng nếu nói thật là em nhớ anh lắm. Thế nhưng rồi tất cả những gì em nhận được là gì nhỉ? là anh chia tay người yêu cũ rồi lại đến với người yêu mới, rồi lại chia tay với người yêu mới...tất cả đều làm tim gan em như vỡ vụn ra ấy. Anh có nhất thiết phải vô tình làm em cảm thấy bị tổn thương thế không anh?
Em đã hy vọng biết mấy, rằng anh sẽ bảo bây giờ em còn yêu anh không? chúng mình vẫn có cơ hội quay lại chứ để rồi em nhận được câu nói "an ủi" chẳng biết có phải là giả tạo hay không là Em thử đón nhận 1 tình yêu mới đi. Anh chúc em hạnh phúc.
Hạnh phúc à? Em tưởng rằng từ lâu nó đã vụn vỡ rồi chứ? Bởi em là người trắng tay mà!! Vốn dĩ từ trước tới nay em chẳng có cái gì cả!! Niềm vui, hạnh phúc hóa ra chỉ là do em tưởng tượng. Em cứ nghĩ trao trọn tình cảm cho 1 người thì tình cảm đó sẽ được đáp lại. Em cứ nghĩ những gì chân thật nhất sẽ được đền bù xứng đáng... nhưng tại sao? Tại sao em chỉ nhận được những đau khổ cùng với nỗi dằng xé của con tim vậy anh??
Nhiều lúc em tự hỏi anh có còn nhớ tới em không? hay thậm chí chỉ là cái tên của em thôi cũng được!!! nhưng chắc là không đâu nhỉ? Anh đang hạnh phúc thế cơ mà? có người yêu, có bạn gái, có bồ... lúc nào cũng vây quanh tụ tập đầy đủ xung quanh anh? Anh còn mong đợi gì nhiều hơn thế nữa? Phải không???
Chia tay anh... thực sự là đau khổ... thực sự là tiếc nuối. Tình cảm chân thành 3 năm của em bị vỡ tan 1 cách chua xót nhất có thể. Tưởng rằng chia tay cũng vẫn có thể là bạn nhưng sao khó thế? dường như anh cảm thấy không được thoải mái khi nói chuyện với em thì phải. Cũng có gì lạ đâu. Chia tay là kết thúc mà!!! Là 1 dấu chấm, chứ đâu phải là dấu phẩy, phải không anh???
Lúc anh nói anh đang buồn, em không nghĩ đó là chuyện gì to tát quá đâu
) em tưởng vì anh phải thi lại 1 môn nào đó, nhưng hóa ra là "Bạn gái anh vừa nhắn tin nói chia tay".... đến lúc này đây thì em cảm tưởng như mình đã rơi xuống vực thẳm. Chia tay người ta, anh thấy buồn. Còn chia tay với em, cảm giác của anh ra sao??? Quả thực là ta không còn là gì với nhau nữa...đúng là anh đã quên em thật rồi....
Ước gì em có thể mau quên như anh thì tốt biết mấy, những cái gì đầu tiên, những cái gì chân thật nhất, tại sao lại không thể bỏ đi như thế này??? Em muốn quên anh, em muốn xóa bỏ tất cả những gì về anh mà sao khó quá!!! Tưởng như đã del hết hết rồi mà sao bỗng nhiên có những ngày nó lại trỗi dậy làm trái tim em đau nhói...
Bạn em bảo Anh có đáng gì đâu để em phải trân trọng? Ừ đúng, anh chẳng có gì, anh vô tâm, anh tàn nhẫn . Thế nhưng em vẫn không hiểu tại sao mình lại cứ phải giữ gìn những gì đã từng thuộc về quá khứ... những kí ức đẹp đẽ nhất, ngọt ngào nhất mà em đã từng dành cho anh... Để rồi em phát hiện mình chỉ là kẻ thứ 3, mặc dù là người đến sớm nhất???
Sáng nay khi thức dậy em tưởng mọi chuyện tối hôm qua sẽ chẳng còn đọng lại gì trong trí nhớ em nữa nhưng hóa ra em nhầm. Tất cả mọi cảm giác vẫn y hệt như lúc anh nói anh vừa chia tay với bạn gái anh xong. Ok... để em nhận ra 1 điều em chẳng còn là gì trong trái tim anh nữa. Thứ 2??? chắc có lẽ bây giờ cũng không còn nữa rồi. Bạn em nói đúng, rời xa anh, em không có gì đáng để tiếc nuối. Từ giờ... em sẽ học cách để quên đi anh... hay cũng như học cách để yêu 1 người. Tạm biệt anh nhé- người em đã từng yêu !!!