Anh à! Khi chúng ta học cùng nhau, bao câu chuyện, bao cuộc vui của lớp, của nhóm đều có anh và em anh nhỉ. Em đã coi anh như anh trai, như một người anh lớn của em nhưng em và anh lại không thể giữ được tình cảm trong sáng ấy. Em nhớ rất rõ những tin nhắn mà hằng đêm mình nhắn cho nhau, có thể là những câu chuyện cười của hai đứa, có những đêm lại là giọt nước mắt của riêng em. Em nhớ lắm những ngày trời đông anh đặt bàn tay ấm áp của anh lên bàn tay buốt lạnh của em, ôm em, hôn em những lúc như thế, em đã hạnh phúc biết nhường nào!
Nhưng em không thể dối lòng mình, đâu đó trong em là nỗi dằn vặt. Người yêu anh không hề biết anh đã xao lòng, chỉ có em và anh thôi. Liệu khi chị biết thì sao hả anh? Khi mình hạnh phúc là lúc có một người buồn khổ, và khi anh cùng chị bên nhau thì em là người cô đơn, đau đớn. Em đã nhiều lần định rút lui vì em không muốn làm người thứ ba chia rẽ tình yêu của anh. Song khi nghe anh nói “anh không thể không quan tâm tới em được”, em lại muốn ôm lấy anh thật chặt và giữ anh cho riêng mình…
Em biết chúng ta đang đi trên con đường sai lầm, nhưng hai ta không ai muốn dừng lại. Ở bên anh, em thấy ấm áp và hạnh phúc nhưng song song với đó là nỗi dằn vặt mỗi đêm. Em biết mình nên rời xa anh thôi, trả lại anh cho chị, vì vỗn dĩ em là người đến sau. Có lẽ lỗi là tại em, vì em yêu anh, nên anh đã đáp lại. Nếu em không yêu anh thì anh cũng không yêu em có phải không?
Anh là người kín kẽ và chu đáo tới mức em không thể trách anh điều gì khi yêu anh, anh chỉ nghe em nói còn anh chưa bao giờ anh kể về anh, chính vì vậy em không biết điều gì về chị, về cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng em không tò mò về điều đó, bởi khi em biết em sẽ càng đau buồn hơn. Anh sắp cưới chị rồi, anh không nói gì, kể gì nhưng em nghĩ anh chắc hẳn cũng đang tất bận chuẩn bị cho vai trò mới của mình đúng không anh? Chính vì vậy anh cũng không thế sâu đậm với ai khác được, anh cũng sẽ dằn vặt lương tâm như nỗi dằn vặt mỗi đêm của em. Anh có lẽ chính là người yêu lí tưởng của chị. Nghĩ đến đây là đau lòng lắm, em phải làm sao để cả ba được thoải mái đây? Do anh tham lam hay do em ích kỉ? Em đã tự nhủ lòng sẽ chỉ mình em đau thôi. Em âm thầm ở bên anh dù anh đã là của chị. Nhưng sự hờn ghen, ích kỉ lại khiến em buồn khổ vô cùng anh ạ. Tình yêu vốn dĩ ích kỉ mà, nhưng em lấy tư cách gì để được hờn ghen, ích kỷ đây anh?
Bỗng nhiên em chợt nghĩ: Anh đã từng nói “yêu em” chưa? Anh đã từng nói "muốn em làm bạn gái của anh" chưa? Chưa một lần anh nói điều đó với em. Nếu anh thật sự yêu em thì tại sao anh không đủ can đảm để chia tay chị đến với em, thậm chí trong tâm trí anh còn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó đúng không anh? Nhưng chính điều đó khiến em càng trân trọng và yêu anh hơn bao giờ hết. Thậm chí, em biết anh còn cố giữ một khoảng cách nào đó với em, khi anh gọi những người thân của em là: "mẹ của em", "gia đình của em", "anh chị của em"... em đã biết được điều đó.
Em biết, anh có tình với em, nhưng anh lại có tình, có nghĩa với chị. Em không mong anh chia tay chị để đến với em, nhưng mỗi khi nghĩ anh rời xa em để trở thành chồng của chị, em không biết làm gì hơn ngoài việc thu mình vào một góc nhỏ tối tăm và... khóc! Em cũng chỉ là một người con gái bình thường mà, tuy em là người không mấy khi chủ động trong chuyện tình cảm, cũng rất ít khi thể hiện tình cảm bên ngoài, nhưng em cũng có những yếu đuối, những nỗi lòng của riêng em... Em đã từng hơn một lần cảm nhận được thế nào là "đau tim", nó không phải là cảm giác đau sinh lý anh ạ, em đã giữ tay trước ngực, đã cuộn tròn người, đã lăn lóc trên giường để nó đừng đau nữa, nhưng sao nó cứ âm ỉ mãi...
Đã quyết rời xa anh, từ bỏ anh rồi, nhưng sao cứ nghĩ về anh mãi vậy... và khi nhìn thấy anh, anh biết em rối trí lắm không? Anh hãy buông tay em, để cho em một con đường đi riêng mà không có anh, để em không bị ám ảnh bởi cái vị trí em đang đứng. Hãy yêu em trong lòng cũng được, và em không mong gì hơn thế! Em chấp nhận ra đi, để anh toàn tâm là của chị.
Đã có lúc em nghĩ tới ngày cưới của anh, em biết làm sao đây anh? Em có được mời không anh? Nếu có đi đám cưới anh lòng em liệu đã thanh thản lại chưa anh hay vẫn nặng trĩu. Vẫn con người đó, hình dáng đó, giọng nói đó nhưng lúc ấy có lẽ anh lại là một thứ sa xỉ với em. Và có lẽ, em cũng sẽ không dám nhìn thẳng vào anh vì nhìn vào anh em càng buồn và mất tự nhiên, em cũng không muốn anh thấy nỗi buồn trong mắt của em. Liệu em có được nắm bàn tay anh lần cuối dưới hình thức một cái bắt tay chúc mừng xã giao không? Em sợ lắm, sợ bắt tay rồi em lại cứ muốn nắm mãi, bởi em không thể quên được hơi ấm của bàn tay anh mỗi khi bàn tay ấy nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của em trong những ngày đông buốt giá. Giờ đây em sẽ cố tôi luyện trái tim yếu mềm của em tới ngày ấy để nếu vào hoàn cảnh ấy, em sẽ không khóc đâu, và trái tim em sẽ đủ ấm để tự sưởi ấm cho bàn tay em, cũng như tâm hồn em anh ạ!
Còn lúc này, vẫn chưa là quá muộn, hãy để em ra đi, em sẽ đứng ở phía sau nhìn anh bên chị và cầu nguyện anh chị sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, bởi em biết em chỉ tồn tại như người dự bị mà thôi. Em mệt nhoài, nước mắt em đã khô rồi, em chỉ muốn được sống yên ổn cho mình thôi! Em sẽ lại tiếp tục cuộc sống của mình và bước tiếp trên con đường kiếm tìm hạnh phúc cho bản thân. Cảm ơn anh vì đã cho em một tình yêu!