Đổi lại cho những dòng tâm sự ấy là sự có mặt hàng tuần của anh bên cạnh em. Những ngày gần bên nhau ấy đã rút ngắn đi nhiều quãng thời gian xa cách em yêu nhỉ? Với anh và em liệu như vậy có đủ không? Có thể làm cho nỗi nhớ nguôi ngoai đi phần nào không? Anh thấy dường như sau mỗi lần ở bên nhau ấy nỗi nhớ như đầy hơn và niềm khát khao có nhau lại thêm cuộn trào... Mặc dù trong thời gian thi cử triền miên cũng có nhiều cái phải làm, phải lo nhưng cứ đến cuối tuần anh lại thấy lòng mình se thắt lại, nỗi nhớ, hình ảnh của em lại ồ ạt tràn về. Có đôi lúc mà anh như vô thức thu xếp đồ đạc rồi lao về thật nhanh; thời gian lúc ấy sao thật chậm chạp trên quãng đường về. Anh phải cố hết sức để có từng phút giây được nuốt trọn khuôn mặt, hình ảnh thân thương ấy trong ánh mắt và lấp đầy khoảng trống trong tim cho thỏa những ngày xa cách. Hai ngày nghỉ vỏn vẹn liệu có đủ để bù đắp vào những ngày xa nhau???
Thật ra tối nay anh cũng không có việc gì để làm. Ngồi nghe mấy bài hát lại thấy lòng bâng khuâng lạ, nên anh muốn viết một cái gì đấy để ghi lại cái khoảng khắc nhớ nhung da diết này. Cũng lạ thật em nhỉ, cả ngày nay lúc nào mình cũng nhắn tin, gọi điện nói chuyện với nhau vậy mà vẫn không hết chuyện. Anh từ một người không thích nói nhiều qua điện thoại, giờ yêu em anh lại thành một “lái buôn” đẳng cấp rồi. Những câu chuyện mà anh buôn đó đã đem lại một món lãi khổng lồ: Đó là nỗi nhớ em cứ nhân lên gấp ngàn vạn lần…
Giờ anh ngồi đây trong nỗi nhớ, mình xa nhau chưa đầy ngày mà sao cảm giác thấy lâu quá rồi. Cái cảm giác vô tình ấy làm cho mình khổ sở biết bao nhiêu. Buổi học đầu tiên của ngày đầu tuần trôi qua thật chậm. Cái khoảng không gian của một buổi chiều mùa thu ảm đạm khiến lòng người tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng. Mặt hồ tĩnh lặng ấy là để trọn một nỗi niềm thương nhớ em. Đã lâu rồi anh không có nhiều những vần thơ nữa, không phải trong lòng không có cảm xúc, cũng không phải anh muốn thay đổi mình. Thời gian làm cho con người trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn và tình yêu cũng thế. Tình yêu của anh dành cho em giản dị thôi, đời thường thôi nhưng anh đã mang nó trong từng nhịp thở, trong bước anh đi và trọn cuộc đời. Hành trang của con người trên nẻo đường đời có lẽ cần phải nhiều thứ, phải trở đầy những hoài bảo, khát khao. Đối với anh những điều đó thật cần thiết nhưng chỉ hướng đến một điều là em và gia đình thân yêu của chúng mình… "anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Vì yêu em ngày mai anh thêm vững bước trên con đường dài…”
Anh tin em sẽ hiểu và yêu thương anh nhiều hơn... (Ảnh minh họa)
Cuộc sống của anh trong những ngày bên em thật tuyệt vời, nó là bài thơ hay nhất với nhân vật và khung cảnh trữ tình nhất mình đã dành tặng nhau rồi. Hãy dệt mãi, dệt mãi những vần thơ lãng mạn đấy em yêu nhé.
Xa nhau đó là một điều không dễ dàng gì với cả hai chúng ta nhưng không có lựa chọn nào khác nữa. Những ngày dài xa cách đó hãy hướng trọn trái tim về nhau, hãy để cho nỗi nhớ đong đầy hạnh phúc để ngày gặp mặt ngập tràn trong ánh mắt của anh và em. Mấy tuần tới đây có lẽ anh không về được thường xuyên nữa, em đừng buồn khi anh lấy công việc lấp đầy thêm nỗi nhớ nhé. Cho dù có là gì thì cũng không thay thế được em trong trái tim anh dù chỉ một giây phút thôi. Em sẽ buồn và anh cũng vậy. Anh muốn cùng em trải qua tất cả những cảm giác dù là vui hay buồn em yêu ạ. Anh tin em sẽ hiểu và yêu thương anh nhiều hơn.
Hôm nay em về quê anh không thể ở nhà để về cùng em được, để em đi một mình lòng anh không yên tâm chút nào, cứ thấy lo lo đứng ngồi không yên thôi. Cũng đã lâu rồi anh không về thăm bố mẹ. Dù vẫn biết anh đang bận như thế này bố mẹ sẽ thông cảm thôi nhưng anh vẫn thấy có lỗi quá. Em về nhà hãy đỡ lời giúp anh nhé, đừng để khi về anh bị bố mẹ vác gậy đuổi đánh là tốt rồi.
Trang thư này sẽ thật lâu mới về bên em được, em không biết có nó nên sẽ đỡ mong mỏi đi phần nào. Giữ sức khỏe, đi lại cẩn thận và làm việc tốt nhé ngốc yêu của anh. Nhờ cơn gió gửi tới em yêu cả ngàn nụ hôn cháy bỏng…
Anh yêu em!