Tôi bước trên con đường thiếu hơi ấm, sức nóng, hay nụ cười trên môi như những lần bước trước. Lần này, một mình tôi thấy buồn lắm, Đà Nẵng buồn lắm, có điều gì hấp dẫn tôi nữa khi trái tim tôi đã bay xa, bay xa sự kiểm soát của tôi để đến một nơi xa hơn 150km. Ở đâu đó, bên cạnh, đằng sau, bên trái, bên phải hay ở ngay trên đầu em, nhìn em, thấy em, khao khát em. Nhớ em nhiều lắm. Bước chân nó chầm chậm lại trên nỗi nhớ em, nó cố gắng luồn lách qua nhiều khe hở để giữ vững niềm tin mà sống khi không có em bên cạnh…
Tôi chờ đợi điều gì, em chờ đợi điều gì hả em… Em có chờ đợi tôi sẽ đứng bên cạnh em khi không ai đứng bên em nữa không?! Tôi chợt thấy tủi lòng, em nhớ tôi, em thương tôi vì tình yêu thật sự hay tôi chỉ là người thay thế cho người nào. Thật sự tôi không tin nhưng tôi tự đặt cho mình một vài câu hỏi và cũng tự trả lời nó... Em giờ đây vui vẻ bên người khác thì em có nhớ tôi không? Tôi biết em đã yêu tôi thật lòng, yêu bằng chính con tim trong sáng nhất. Tôi cũng thế, nên để giờ đây tôi chỉ biết nhớ em, cất em vào tận trong trái tim tôi, giữ nó thật chặt. Còn bây giờ em chỉ nhớ đến tôi như là một người thứ 3, một người giúp em vui thôi phải không em? Em có thể trả lời tôi được không... Tôi không muốn vậy nhưng thật sự tôi muốn bên em, cạnh em vì tôi biết hai đứa đã đi khá xa trên hai con đường không lối thoát, để giờ đây em và tôi lại bất chợt nhớ về nhau trong sự hối hận và trách mốc số phận.
Người ta nói tôi yếu đuối lắm nhưng không phải đâu em. Em biết không, có vài người nói với tôi: “Ê, điều kiện của mi nhiều người mơ cũng chưa chắc được, tại sao cứ suốt ngày lảm nhảm về một người hoài vậy”. Phải, điều kiện tôi đầy đủ, muốn gì được nấy, và không thiếu một thứ gì, nhưng từ lâu em cũng biết tôi chưa bao giờ sống vì vật chất, những cái mà cái xã hội này đòi hỏi. Từ lâu tôi đã biết ngoài tình yêu dành cho em, ngoài kỷ niệm dành cho em, ngoài sự cố gắng đi sớm về muộn, ngoài kí ức hai đứa bên nhau, tôi còn thiếu một thứ gì đó để có thể chuyển hóa tình yêu đầu tiên của tôi thành giấc mơ trọn vẹn. Không lẽ ông trời muốn cho mối tình đầu của tôi đẹp nên cho chúng dang dở ư?
Bước chân tôi bổng gượng lại một chút rồi đi tiếp khi giọt mưa rơi trúng mắt tôi, tôi suy nghĩ để biết giọt nước mắt rơi hay cơn mưa rơi… chúng hòa vào nhau nên tôi cũng chẳng nhận ra nữa.
Nhớ chiếc hôn ai đã trao cho tôi, giờ nó bay đến đâu...
Nhớ vòng tay em...
Nhớ đôi mắt...
Mưa lại rơi rồi em, rơi nhiều quá, giờ thì tôi tự tin để bước tiếp rồi em à, bước nhanh và mạnh, vì giờ đây chẳng ai có thể nhận ra những giọt nước mắt của tôi nữa. Tôi cười khi thấy con đường bắt đầu ướt, ướt trên kỷ niệm của em và tôi, ướt cái ôm đầu tiên dành cho em, ướt hết nỗi nhớ, ướt kỷ niệm êm đềm đó... Tôi bắt đầu nghe tiếng mưa, tôi tự hỏi mình, “Từ ngữ diễn tả tiếng mưa viết làm sao nhỉ”. Tôi nhìn, nghe và lặng lẽ cũng không thể biết được, và đúng vậy, tình cảm tôi dành cho em, ngay bây giờ, tôi cũng chẳng muốn nói ra với bất kì ai, không phải vì không muốn nói mà vì tôi không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nó, và cũng sẽ chẳng có từ ngữ nào, một nhà văn nào, một tác phẩm nào diễn tả được nó... Em à, nó nhỏ lắm, nó cũng chẳng có gì, nhưng nó sâu lắng và được tạo ra bằng hoàn cảnh rất ngây thơ, một suy nghĩ rất hồn nhiên, một cái nhìn bất chợt, và được xây đắp trên những kí ức không bao giờ quên…
Tôi tin em cũng chẳng bao giờ quên, nhưng tôi biết hiện tại, sự hạnh phúc hiện tại đã làm em quên mất tôi thôi, nhưng tôi tin nó sẽ được thắp sáng lại bằng niềm tin, bằng sự chờ đợi, bằng sự thao thức và tình yêu em đã từng dành cho tôi…
Nhiều người nói tôi sống yếu đuối. Uhm… Nhưng tự hỏi, sống mạnh mẽ, sống vô tình, sống bất cần, sống giả dối làm gì, được gì. Tôi nhìn xung quanh, biết bao cô gái đi ngang tôi, tôi tự cho phép mình nhìn họ, để rồi tôi thấy họ chẳng có điều gì làm tôi chờ đợi và hy vọng… Cách đây 1 năm, tôi đã cố gắng vùi chết tình yêu này, và rồi có lúc tôi tưởng mình đã làm được, tôi vui lắm, tôi hạnh phúc lắm. Nhưng giờ đây, sau 309 ngày chia tay em, tình yêu này, cảm giác này, sức sống này, kỉ niệm này lại quay lại em à, quay lại nhanh quá em, nó tràn vào bàn tay tôi, tràn vào đôi chân tôi, tràn qua khóe mắt, đôi môi, khuôn mặt, đôi má, và tất cả tập trung tại trái tim tôi… Nơi mà mãi mãi không bao giờ không in dấu hình bóng em… Niềm nhớ em lan tỏa ra tất cả hình ảnh tôi nhìn thấy được, cảnh vật xung quanh nơi em và tôi đã đến, đã đi, đã cũng nhau cười, khóc hay lặng lẽ…
Tôi cầm lấy điện thoại, ấn vào tin nhắn, đọc 1 vài tin nhắn tôi đã lưu và ấn reply cho em, tôi viết rất nhiều, viết đến khi nào phone không cho viết thêm nữa thì tôi xóa nó đi và viết tiếp, viết rất nhanh để nỗi nhớ, để kí ức, để kỷ niệm không kịp chạy đi, không để nó bay ra xa và chìm vào quên lãng. Tôi ngăn nó bằng suy nghĩ, tôi điều khiển nó vào một góc hẹp trong não, chầm chậm bỏ nó vào cái tủ, khóa nó lại bằng cái niềm tin không thật sự có hy vọng…
Em ơi, làm sao để bước chân tôi nhẹ hơn, làm sao để xóa sạch hình bóng em trong tôi, làm sao xóa hết kỉ niệm đó, làm sao đây… Tôi nói vậy thôi em à, chứ thật sự trong lòng tôi chả hối hận khi đã gặp em, yêu em… Một con người, một con đường, một cơn mưa, một tình yêu, về một con người và hai suy nghĩ trái ngược… Một là làm sao để xóa hết hình bóng em như chưa lúc gặp, một là không hối hận về tất cả về những gì đã làm, và nhớ em… Cứ thế, một người cứ bước dần, chậm và đều xa dần, xa dần cái hiện thực, cái hy vọng, chỉ còn lại văng vẳng những câu nói:
“Tình cảm thì không biết nhưng tình yêu đã hết lâu rồi”
“Tình cảm đó thật sự nó chỉ là thói quen chứ không phải là tình yêu”
“Một con người chỉ biết nói những câu hình thức”
… và ngay bên trên những câu nói đó, có một câu nói:
“Ở đâu em tìm ra những câu nói đó hả em”…
Tôi biết em thương tôi thật mà, nhưng nó thật sự đau lòng đó em à…