Họ hàng tíu tít hỏi thăm, chắc mọi người nghĩ tình cảm của 8 năm về trước chỉ như cái hỉ mũi thò lò của đứa con nít, nên hồn nhiên chỉ cho tôi “một nửa” của anh đang dịu dàng, ngơ ngác…
Trăng thượng tuần mảnh như lá lúa. Tôi về giữa đêm thật khuya. Anh bồn chồn đứng đó, bỗng bật cười thản nhiên:
- Em khác quá
- Đẹp hơn phải không?
- Tám năm rồi em nhỉ…
Ừh, 8 năm, thời gian dài đằng đẵng như thế, hỏi có bôi xóa được gì hay không??
Hay vẫn là đây, con đò ngang khuya nay đón tôi qua, đứng cạnh anh với cái nhìn thăm thẳm, nước da sạm nắng, hàm răng trắng và nụ cười răng khểnh… chênh chao cả một đời người…
Hay có khác gì không, cái ngày tôi là con nhóc vừa học hết lớp 8, anh lớp 10. Như mẹ vẫn nói, tuổi đó mà yêu với đương thì gọi là thứ con nít quỷ, tôi không yêu đương, nhưng có một niềm tin nào đó... cứ khác lạ và không ổn!!! Nhưng mặc nhiên tôi để cho cái niềm tin ấy lớn dần …
Tôi của đêm nay, rất muốn một lần nổi loạn, mặc cho bao cố công gìn giữ bục vỡ, để chạy đến và nắm lấy bàn tay kia, khóc cho cái ngày người lớn lờ mờ nhận ra tình cảm của 2 đứa không chỉ đơn thuần… để tôi và anh, được... Chúng tôi bặt tin nhau...
Tôi về đám cưới của em trai anh, trong bộn bề của “ngựa xe như nước áo quần như nêm” ấy, sau cái đêm anh đưa qua đò ngang, hai đứa đã không dám một lần đứng cạnh, chỉ biết đâu đó, có cái nhìn vẫn thăm thẳm dành cho tôi…
Họ hàng tíu tít hỏi thăm, chắc mọi người nghĩ tình cảm của 8 năm về trước chỉ như cái hỉ mũi thò lò của đứa con nít, nên hồn nhiên chỉ cho tôi “một nửa” của anh đang dịu dàng, ngơ ngác…
Nghe nói chị ấy là cô giáo
Nghe nói chị hơn anh một tuổi
Và cũng nghe nói, họ vừa đám hỏi xong…
Chào gia đình anh về lại thành phố, mọi người đều đông đủ, chỉ thiếu anh. Cố gắng thản nhiên không hỏi anh đâu, tôi bước lên xe.
Mưa điên đảo và điên thoại run lên “P ơi …”
Xe chạy ngang qua anh nhạt nhòa!
Anh ... là anh họ, con của bác.