Người ta nói cái gì nhanh đến và cũng nhanh đi, nhưng có lẽ điều này chỉ đúng với một số ít nào đó...anh đến bên tôi thật nhẹ nhàng và cũng rời xa tôi thật nhẹ nhàng, thật nhanh chóng, nhưng tình cảm tôi dành cho anh...giống như những cơn mưa mùa đông da diết, nồng nàn...sẽ còn mãi
Trước đây em đã từng nói : “em muốn có một tình yêu mãi mãi” và em đã từng bảo anh “sau này đừng yêu ai khác nữa nhé!” anh đáp lại em chỉ bằng một câu nói, một câu nói đã từng khiến em hạnh phúc “anh… yêu…em!”. Giờ sao nhắc lại khiến lòng em đau nhói, nước mắt không ngừng tuôn rơi khi em nhận ra “chi có em yêu anh mà thôi”. Và những gì mà em đã vẽ ra về tương lai, tất cả cũng chỉ là những mong ước hết bình dị của một người con gái khi lần đầu biết cảm nhận tình yêu là gì… tất cả từ trước đến giờ chỉ là suy nghĩ của mình em!
Khi em hỏi anh “chắc là sẽ chẳng khi nào chúng mình có được cái kết như 2 đứa từng nghĩ?” . anh chỉ trả lời em bằng một tin nhắn “anh xin lỗi”. anh đâu cần phải xin lỗi, đừng xin lỗi em!
Em không muốn anh là người có lỗi… bởi vì em đã tin anh cũng đã từng yêu em! Có thật không hả anh? Có thật anh cũng đã từng yêu em không??? Hay chỉ là em ngộ nhận như thế?
Trước mặt anh, trước mặt mọi người, em luôn nói : “em ổn, em không sao!”, nhưng sao lại không sao được khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh như thế anh nhỉ?
Em nhớ anh! Nhớ nhiều lắm, nhưng giờ em không đủ tư cách để có thể nhắn tin với anh như thế nữa đúng không? Trước đây mỗi khi nhớ anh, em hồn nhiên nhắn “em nhớ anh!”, giờ thi em chỉ có thể lặng lẽ khóc mà thôi…
Gía như thời gian có thể quay trở lại, em sẽ lựa chọn không bao giờ quen anh… để em mãi có thể hồn nhiên như ngày nào… em sợ quen anh, em sẽ lại yêu anh mất…em đã tự nhủ sẽ mạnh mẽ kiên cường đứng lên… ừ đúng rồi em phải mạnh mẽ chứ, phải thật mạnh mẽ anh nhỉ?
Anh có nhớ không “mỗi hạt mưa là mỗi lần anh nhớ em!” anh đã nói với em như thế… và em đã tin.. và cho đến lúc này khi anh đã xa em, em vẫn tin anh… em là thế, một khi đã tin ai, em luôn tin đến cùng…có lẽ vì thế mà càng đau đớn hơn… mọi người bảo em ngốc, bảo em quá dễ tin người, ai bảo ông trời sinh em ra như thế….
Người ta thường nói khi hai trái tim không còn yêu nhau thì se xa rời nhau, nhưng giờ đây em nhận ra “chia tay không phải vì không còn yêu nhau, mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn!” có đúng như thế không anh? Có đúng tình yêu ấy chưa đủ lớn, anh không cần em bên cạnh đúng không? Hay là vì anh chưa từng một lần yêu em? Còn em, em đã yêu anh, bằng một tình yêu rất thật… giờ đây nhìn lại em thấy mình rất ngốc! anh cũng thấy thế đúng không? Em ngốc nghếch đên mức không thế mắng anh một câu, đến mức không muốn anh là người có lỗi…giờ bảo em đối diện với sự thật, em thấy …thấy sao nhỉ? Giờ em thây bình an, mà sao đôi khi những cơn sóng nhỏ vẫn dồn dập ập tới, vẫn khiến em thôi không nghĩ??? Những phút giây bên em, anh thì thầm bên tai em “anh yêu em!” có thật lúc đó anh yêu em không? Người ta bảo em mọi chuyện mới diễn ra nên sẽ nhanh lấy lại cân bằng nhưng sao khó anh nhỉ? Nhưng em sẽ cố ma, để anh yên tâm về em, dù mất bao lâu, nhưng nhất định em sẽ làm được… trong bất kì chuyện gì, em cũng rất kiên cường, bây giờ cũng thế, em không như người ta níu anh ở lại… em đã từng bảo anh thế mà, nếu còn yêu em, anh sẽ ở lại đúng không? Vì phải cảm thấy thoải mái khi bên nhau anh nhỉ?
Anh từng bảo anh thích em gửi những câu chuyện nho nhỏ cho anh! ừ, hôm nay em gởi, nhưng lại là một câu chuyện buồn… em xin lỗi vì gửi câu chuyện như thế này cho anh! Nhưng chỉ một lần này nữa thôi, một lần này nữa thôi anh nhé! Chỉ một lần duy nhất này nữa thôi, hãy nghĩ về em như nghĩ về người anh đã từng yêu nhé! Em tự an ủi mình như thế đấy… em muốn được ra biển cùng anh một lần nữa… biển đêm ngày hôm ấy đã làm em yêu anh, giờ em cũng muốn biển đêm sẽ xóa hình ảnh anh ra khỏi tâm trí em…ra khỏi tâm trí em để anh có thể thanh thản… để sau này anh tìm thây hạnh phúc đích thực của mình. Nhất định hạnh phúc anh nhé, em muốn người em đã từng yêu được hạnh phúc, em không muốn người em yêu sẽ đi về một mình cả đời như anh từng nói…
À, anh ơi! Em có một điều muốn nói… những bức ảnh anh gửi cho em, để em giữ lại nhé… còn ảnh của em, anh xóa hết đi, đừng giữ lại… xóa dùm em nhé được không? Và cho em được nói lần cuối này “em nhớ anh!”