– Rất nhanh sau đó là cảnh anh ngã xuống ngay cạnh tôi, mọi người sững lại đến không khóc nổi, còn tôi lùng bùng trong đầu câu nói của bác sĩ “ Cậu ấy không qua nổi rồi, chấn thương não nặng quá…”
Tôi là một đứa con gái đỏng đảnh và hay cư xử theo cảm tính của mình. Chuyện gì tôi cũng cho là mình đúng, một phần vì tính sĩ diện khó có thể thay đổi. Nhưng anh không bao giờ chê trách điều đó, anh luôn chiều theo mọi sở thích của tôi, lắng nghe từ câu chuyện nhỏ nhặt nhất cũng như yêu tôi nhất. Tôi yêu anh nhiều nhưng cũng hay giận dỗi, không phải vì tôi cố tình làm mình làm mẩy mà có lẽ vì tôi hơi nhạy cảm và không biết cách kìm chế bản thân. Những lúc ấy anh toàn phải xuống nước xin lỗi. Chỉ cần anh ôm tôi vào lòng là mọi chuyện lại đâu vào đấy, tôi lại thấy yên ổn và yêu anh nhiều hơn.
Tôi không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình nếu thiếu anh, có lẽ vì tôi dựa vào anh nhiều quá. Chuyện gì tôi cũng hỏi và cần sự giúp đỡ của anh, ngay cả việc chọn lớp học thêm ở đâu, rồi đưa đón và cả mua quần áo nữa, nếu không có anh tư vấn thì tôi chẳng làm nổi việc gì. Mọi niềm vui hay nỗi buồn của tôi đều có anh ở bên san sẻ. Có lẽ đó là thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi.
Anh chịu đựng hết những thói quen đỏng đảnh mà không một lời than phiền, chính vì thế tôi rất hay gây sự, chúng tôi cãi nhau nhiều hơn nhưng làm lành cũng rất nhanh. Tôi trẻ con đến mức không có chuyện gì thì cũng gây ra chuyện cãi nhau, cứ nhìn anh khổ sở giải thích là tôi thích lắm.
Mỗi lần giận anh, biện pháp tối ưu của tôi là bỏ đi. Tôi hay nói những câu đại loại như “Anh đã không muốn nhìn thấy em nữa, em còn ở đi cùng anh làm gì” mặc dù không bao giờ anh nghĩ như thế. Và lần nào anh cũng phải đuổi theo tôi để lôi tôi quay lại. Anh nói nếu lần sau tôi còn như thế anh sẽ mặc kệ, tôi hứa lên hứa xuống nhưng với bản tính của mình thì điều đó vẫn chỉ là lời hứa mà thôi.
Hôm ấy, hai đứa lại cãi nhau. Hình như là tại anh vô tình nói câu gì đó “động chạm”. Tôi biết anh chắc không có ý gì nhưng vẫn giận sôi người, bởi vì lúc nào cũng cho là mình đúng nên tôi cứ nghĩ anh đang cố tình hạ thấp mình. Lý do cãi nhau bé đến nỗi tôi không nhớ nổi, nhưng sự việc sau đó diễn ra thì có lẽ đến chết tôi cũng không thể nào quên… Điều đó thật kinh khủng.
Tôi lại bỏ đi. Anh kéo tay tôi: “Em mà bỏ đi thì từ bây giờ anh sẽ mặc kệ em đấy”. Tôi gào lên “Thì mặc kệ. Em không cần người không cần mình!”. Anh sững người, mắt trân trân nhìn tôi. Tôi giật mạnh tay anh ra và hùng hổ bước ra lấy xe đi về. Anh cứ đứng thẫn thờ hồi lâu. Tôi biết mình đã quá đáng nhưng không sao quay lại được, lúc ấy trong đầu chỉ có sự sĩ diện ngu xuẩn.
Lúc ấy tôi đi lang thang khắp các phố, tắt điện thoại mặc dù tôi biết anh sẽ nhắn tin và gọi. Cảm giác trả đũa làm tôi thỏa mãn lắm, không hiểu sao tôi yêu và cần anh đến thế, vậy mà cứ hơi một tí tôi lại muốn trả đũa người yêu, chỉ có những kẻ ngu ngốc như tôi mới hành xử độc ác đến thế.
Chiều hôm đó gọi tôi đi siêu thị nhưng tôi tắt máy, gọi cho anh thì anh vội cuống cuồng đi tìm tôi, anh sợ tôi nghĩ quẩn mà đi lung tung. Tôi không hề biết điều ấy mà chỉ chăm chăm nghĩ đến thói ích kỷ và vô tâm của mình mà thôi.
6h chiều tôi mới về đến nhà. Thấy tôi đang dắt xe máy ra cửa, mắt thì rơm rớm. Tôi hoảng hốt. vội khóc nấc lên: “ gọi con mãi không được, máy hết pin à? Thằng Tú bị tai nạn rồi, vừa được tin”. Tôi nhớ mình đã ngất ngay bên thềm cửa.
Anh bị chấn thương quá nặng. Lúc tôi đến bệnh viện thì người nhà anh đã tập trung đầy đủ. Tôi lao đến, gào lên đòi gặp anh nhưng anh, người yêu thương nhất của tôi đang nằm đó, người đầy máu và không thể mở nổi mắt dù chỉ một lần nữa để nhìn tôi. Anh đã thở yếu lắm rồi, tôi chỉ biết ngồi ngoài chờ kết quả của bác sĩ cùng gia đình anh, mọi người đang làm tất cả những gì có thể…
Rất nhanh sau đó là cảnh anh ngã xuống ngay cạnh tôi, mọi người sững lại đến không khóc nổi, còn tôi lùng bùng trong đầu câu nói của bác sĩ “ Cậu ấy không qua nổi rồi, chấn thương não nặng quá…”
Người lái xe ô tô ngỏ ý muốn được giúp gia đình tổ chức tang lễ. Ông ấy ra sức thanh minh là do anh sang đường không để ý, không nghe thấy tiếng còi xe như người mất hồn vậy. Anh trai anh đầy nước mắt lao đến định đánh người lái xe nhưng tôi biết ông ấy nói thật, tôi, chính tôi mới là người duy nhất phải chịu trách nhiệm về cái chết của anh.
Tôi không hiểu mình còn tiếp tục sống nữa để làm gì, tôi cũng chẳng còn đủ sức để trách mình nữa. Chiều hôm ấy, anh đã sững người nhìn tôi bỏ đi, rồi cũng là anh chạy xe khắp nơi tìm tôi trong khi tôi thản nhiên tắt máy để làm khổ anh. Tại sao tôi lại có thể độc ác đến thế?
Lần cuối cùng tôi ở bên anh là hình ảnh anh đứng trân trân nhìn tôi bỏ đi, và tôi còn không thèm quay lại nhìn anh lấy một lần…