Này, tôi đã bảo ông bao nhiêu lần là phải lưu số điện thoại của tôi là Khẩn cấp cơ mà? Sao để chuông reo những 3 lần rưỡi mới nhấc máy vậy?
+ Hì, làm gì mà như cháy nhà đến nơi thế? Kể cho tin này mới toanh: Tôi vừa quen được 1 cô bạn bên trường Bưởi xinh cực kỳ, lại ngoan hiền, dễ thương khủng khiếp, cao nữa. Túm lại là vừa nãy tôi đang chat với F5 thì bà gọi đến đấy, thông cảm đi.
- Cảm, có mà cảm cúm ấy! Ngày mai ông có kế hoạch gì không?
+ Vẫn ngần ý việc: ăn, ngủ, vi tính, đi bơi và tụ tập với bọn Hoàng béo . À, đang năn nỉ một cái hẹn với F5, nếu được thì tuyệt, 1 ngày mới mẻ đây!
- Ừ, một ngày mới. Bye.
Thư cụp máy cái rụp, không kịp nghe tiếng ơ ơ ngơ ngác của tên bạn thân đang “chả hiểu chuyện gì?”.
"Tức quá! Bực thật! Ghét! Ghét! Ghét!" Thư hét ầm lên. Nhưng rồi nhớ ra bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, không thể để hàng xóm sang “hỏi thăm” được, nên nó chuyển sang đấm vào tường, nhưng mà… đau tay quá! Vớ lấy cái gối ôm ở cuối giường, Thư đấm bùm bụp vào đó với hi vọng hạ hỏa được cơn giận đang ngùn ngụt trong lòng. Không ầm ĩ, không đau đớn, chả khác gì đấm cái bịch bông (chính xác là cái gối làm bằng bông), nó vẫn không hề cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nhu cầu bức thiết là phải ném 1 cái gì đấy, Thư nhìn quanh phòng. Cái vòng bằng đá bé xíu nằm lọt thỏm giữa những ngổn ngang sách vở, bút thước trên bàn học rơi vào tầm ngắm của Thư. Nó nhón lấy cái vòng rồi giơ lên cao và … nhẹ nhàng đặt xuống. Không phải vì tiếc chiếc vòng (giá trị vật chất không đáng 1 kílô nào, thẩm mỹ cũng không, thậm chí em bé học lớp 5 cũng khó đeo vừa chiếc vòng bé xíu này), nhưng Thư không nỡ đối xử với nó như thế. Dù gì cũng là món quà rất có ý nghĩa nó đã được tặng trong đời…
Thư nhập học trễ hơn các bạn cùng lớp những 3 tuần. Tất cả chỉ vì một trục trặc của chiếc máy vi tính, khi điểm 10 môn Hóa của Thư lại thiếu mất chữ số 0 đằng sau. Bao nhiêu là nước mắt rồi những ngày dài dằng dặc chờ đợi kết quả phúc khảo, nỗi lo lắng, sợ hãi cứ luẩn quẩn trong trí óc Thư… Để đến ngày nhận được giấy báo gọi nhập học, rồi chính thức trở thành cô nữ sinh chuyên Lý như mơ ước, Thư lại rơi vào trạng thái trầm cảm nguy hiểm. Trường mới, lớp mới, Thư không có lấy một người bạn quen. Đã thế Thư còn thấy mọi người nhỏ to với nhau rằng hình như Thư phải chạy chọt cửa sau nên mới “vào muộn thế chứ”. Buồn cười thật! Một con bé nhà quê như Thư, lên thành phố học còn phải ở nhờ nhà người quen thì làm thế nào để xin xỏ vào đây kia chứ?
Mang tâm lí mặc cảm, Thư chỉ biết có học và học. Mỗi buổi trên lớp Thư nói không quá 2 câu. Mà thực ra Thư có muốn cũng chẳng biết nói chuyện cùng ai. Cả lớp có 36 người thì chỉ có 7 bạn nữ, mọi người đã quen nhau từ các buổi học trước đó và ngồi tập trung ở phía trên , Thư vào muộn nên chỉ còn một chỗ trống ở bàn cuối cùng. Thư ngồi đó, cạnh 1 tên con trai “mặt lạnh như cái tàu phá băng”. Nó cũng cố gắng tạo cảm tình, gây ấn tượng với hắn bằng những nụ cười “rạng rỡ như mùa thu tỏa nắng”, nhưng thật là phí công, phí sức, phí nụ cười với một kẻ đáng ghét như thế. Không những không đáp lại “tấm chân tình” của Thư, Tuấn, tên của hắn, còn thiếu cả galăng khi đứng dậy “nhường” cho Thư chỗ ngồi bên trong cùng. Híc, vừa cận, vừa thấp, Thư phải cố gắng lắm mới ghi chép được bài học. Nó nhất định không thèm mượn sách của tên kia. Cũng may ngồi được 1 tuần thì Tuấn bỗng nổi hứng tốt đột xuất, bảo Thư chuyển ra ngoài ngồi để nhìn bảng cho rõ:
- Ra ngoài ngồi đi. Đã mắt kém mà còn tinh vi không chịu nói, ngồi trong để mà không học được chữ nào sao?
Cũng là làm 1 việc tốt mà tại sao hắn lại nói khó nghe vậy nhỉ? Đáng lẽ nói câu cảm ơn vì hành động “nghĩa hiệp” của hắn, Thư bỏ qua luôn. Nhưng ngồi ngoài cũng hơi khổ. Tuấn là bí thư lớp, hắn hay phải chạy chỗ này, chỗ kia nên Thư cứ phải đứng dậy luôn. Cuối cùng chính Thư đề nghị chuyển vào trong ngồi với một giao kèo: “Cậu phải chép bài nhanh hơn 1 chút và chữ nghĩa dễ… nhìn hơn, để nếu tớ không chép kịp thì sẽ nhìn bài của cậu”. Vậy là hai người hết chiến tranh lạnh từ đấy…
Học được 1tháng, Thư cũng đã dần quen với cả lớp. Nhưng do ngồi xa nhau, nên chẳng mấy khi Thư nói chuyện với các bạn. Chủ yếu nó nói chuyện với Tuấn, nhưng giờ ra chơi Tuấn hay ra sân đá cầu cùng bạn bè nên Thư thường vùi đầu vào quyển sách nào đấy cho hết thời gian. Ngay cả hôm sinh nhật, Thư cũng chẳng biết làm gì hơn. Niềm vui duy nhất hôm ấy có lẽ là điểm 9 lên bảng môn lý khiến nó cũng thấy mình được an ủi phần nào. Nếu Thư vẫn còn ở nhà, giờ này chắc chắn nó đang ăn mừng sinh nhật với bọn bạn. Năm ngoái vui thật...
"Thư ơi, bố mẹ cháu gọi điện này." Thư chạy vội xuống dưới nhà nghe điện thoại. Hóa ra bố mẹ vẫn nhớ sinh nhật của nó, vui quá! Mẹ còn bảo cuối tuần này về nhà, mẹ sẽ làm bữa cơm mừng sinh nhật bù cho. Mẹ thật chu đáo quá! Nhớ mẹ, nhớ bố, Thư tủi thân muốn khóc…
Bản nhạc êm dịu vang lên, Thư như chìm đắm ở một thế giới khác. Nhưng bất chợt nó tỉnh giấc mơ màng. Đấy là tiếng chuông cửa được cài đặt thành 1 bản nhạc rất hay chứ có phải nó đang nghe đài hay xem ti vi đâu… Thư ra mở cửa. Là Tuấn, với một cái hộp xinh xinh trên tay:
Chúc mừng sinh nhật Thư. Xin lỗi vì Tuấn đến hơi muộn. - Tuấn nói nhanh, ngượng ngùng dúi vào tay Thư hộp quà rồi chạy biến đi như có ma đuổi làm Thư ngỡ ngàng, không kịp cảm ơn…
Hóa ra trong lúc Thư lên bảng kiểm tra miệng, Tuấn vô tình nhìn thấy tờ giấy mà trong lúc buồn buồn Thư đã ghi chi chít những con chữ không đầu không cuối kiểu như: sinh nhật, nến, hoa, bánh gatô, gia đình, bạn bè… Tò mò, Tuấn đã mở danh sách lớp và ngạc nhiên khi biết rằng hôm ấy là sinh nhật Thư. Suy nghĩ mãi, Tuấn cũng không biết có nên chúc mừng sinh nhật Thư hay không và nếu tặng thì nên tặng quà gì. Chiếc vòng đá lóng lánh và… nhỏ xíu đến nỗi em bé 10 tuổi không chắc đã đeo vừa nhưng lại làm cho cô nữ sinh lớp 10 trân trọng và yêu quý hơn bất cứ món quà nào khác, bởi nó là món quà đầu tiên của người bạn mới, và là món quà duy nhất Thư nhận được trong ngày sinh nhật tuổi 16.
Vậy mà hôm nay, khi 2 đứa đã thân nhau được gần 2 năm, Tuấn lại quên mất sinh nhật của Thư. Thậm chí hắn còn vô tư kể về 1 cô bạn mới quen qua mạng, hí hửng chuẩn bị cuộc hẹn hò với bạn ý mà không thèm để ý tới cảm giác của Thư. Phải chăng cái gì mới cũng có sức hấp dẫn hơn những cái cũ???
Hôm ấy là chủ nhật, không phải đi học, Thư ngập tràn trong hoa, quà của bố mẹ và bạn bè. Nhà Thư đã chuyển lên Hà Nội được hơn 1 năm rồi. Bạn thân hồi cấp 2 ở dưới quê cũng gọi điện lên chúc mừng sinh nhật tới tấp, với lời nhắn rất đáng yêu: “Bọn tao gửi quà cho mày qua đường bưu điện đấy. Khi nào nhận được nhớ comment lại cho chúng tao yên tâm nhé”. Chán Tuấn nhất, có mỗi một tên bạn thân thiết chứ có nhiều nhặn gì cho cam…
Bài hát “Mong anh về” nhẹ nhàng vang lên. Chiếc điện thoại của Thư nhấp nháy sáng. Một số lạ hoắc:
- Alô, Thư nghe ạ.
+ Tuấn đây. Ra ban công tôi bảo cái này.
- Ông hâm à? 11h đêm rồi đấy.
+ Một tí thôi, đi mà. Tôi năn nỉ đấy.
Thư mở cửa đi ra ban công. Tuấn đang đứng dưới đường, tay trái cầm điện thoại của… mẹ hắn. (Thư đến chơi nhà Tuấn suốt nên dĩ nhiên là biết chiếc điện thoại này, còn số thì không để ý), tay phải giơ cao tấm biển khá to được dán chi chít hoa hồng theo hình trái tim, ở giữa là dòng chữ lóng lánh: “Chúc mừng sinh nhật Thư “ếch” ”
- Hi, hết giận tôi chưa? Vì chuẩn bị cái này mà bây giờ tôi mới đến được nè. Mau xuống mở cửa mà nhận món quà sinh nhật đi chứ? Tôi giơ mãi… mỏi tay lắm rồi!
Tuấn nói trên điện thoại, còn bộ mặt rõ là đang nhăn nhó. Thư phì cười vì cách chúc mừng sinh nhật rất độc đáo của Tuấn. Đúng như Tuấn nói, có thể: “người yêu Thư sau này cũng không kỳ công, tốn sức tạo bất ngờ và lãng mạn bằng tôi đâu. Cám ơn vì đã được làm bạn thân của tôi đi nhé”.
Thứ mỉm cười, với một người như Tuấn, có lẽ cảm ơn vẫn là chưa đủ, nhưng dù sao đi nữa, Thư vẫn luôn biết rằng mình thật may mắn vì có một người bạn tuyệt vời như thế!
Thậm chí, còn hơn là bạn thân ấy chứ...