QUẢN TRỊ KINH DOANH

Q U A N T R I K I N H D O A N H . G E T F O R U M . N E T
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Welcome to the forum of Business Administration

Quản Trị Kinh Doanh 7 - Hanoi University of Industrial

ShoutMix chat widget
Hỗ trợ trực tuyến Yahoo
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Diễn Đàn
Latest topics
» Phần mềm chat cho ĐTDĐ-siêu rẻ, siêu tiện ích, kết nối Yh
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeThu Aug 15, 2013 4:33 pm by gafield

» Lịch thi lại kỳ 1 năm thứ 2
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeThu Feb 09, 2012 11:32 am by candy9x

» Nước hoa Allure Sport Pour Homme
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeSat Jan 14, 2012 9:44 am by candy9x

» Đề Cương Ôn tập Marketing
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeTue Jan 03, 2012 8:55 pm by candy9x

» Đề Cương Ôn Tập Tư Tưởng HCM
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeTue Jan 03, 2012 8:18 pm by candy9x

» Kế hoạch thi học kỳ 1 năm thứ 2
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeMon Dec 19, 2011 1:30 am by candy9x

» Ớn lạnh cảnh biến thịt thối thành đặc sản
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeSat Dec 17, 2011 10:45 am by candy9x

» “Bảo dưỡng” đuôi tóc khô xơ
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeSat Dec 17, 2011 10:38 am by candy9x

» Về việc tổ chức học kỳ phụ thứ nhất năm học 2011-2012 cho các lớp Cao đẳng chính quy theo hệ thống tín chỉ.
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeSat Dec 17, 2011 10:15 am by candy9x

» Cười Bé Thui Nhá :D
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeThu Dec 15, 2011 1:16 pm by canhdongbattan_9x

» 10 chiêu đẩy lùi mối họa ung thư từ di động
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeSat Nov 26, 2011 8:55 am by Blue_Sky

» 9 lời khuyên khi quyết định mở rộng kinh doanh
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeFri Nov 25, 2011 12:06 am by candy9x

» Hãy Chia TAy Đi
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeTue Nov 15, 2011 11:23 pm by Tin CuXi

» Kết quả học tập Tiếng Anh 7.2 ( Thứ 5 )
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeThu Nov 10, 2011 7:52 am by candy9x

» Ban tin so 4_HAUI lớp Tiếng Anh 7.1 ( Thứ 2 )
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeThu Nov 10, 2011 7:49 am by candy9x

Top posters
candy9x (499)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
Tin CuXi (328)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
chi_can_eya_la_du (235)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
lazily (181)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
Blue_Sky (178)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
newlife_monitor (97)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
konayuki (70)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
MoOn_Doll (70)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
CandyKute_92 (51)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
vi_sao...??? (49)
Oxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_lcapOxford thương yêu-Dương Thụy I_voting_barOxford thương yêu-Dương Thụy I_vote_rcap 
November 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
252627282930 
CalendarCalendar
Statistics
Diễn Đàn hiện có 145 thành viên
Chúng ta cùng chào mừng thành viên mới đăng ký: hoabinh2012_cz

Tổng số bài viết đã gửi vào diễn đàn là 2066 in 1004 subjects

 

 Oxford thương yêu-Dương Thụy

Go down 
Tác giảThông điệp
konayuki
Hạ Sĩ
Hạ Sĩ
konayuki


Tổng số bài gửi : 70
Points : 205
0
Join date : 20/08/2011
Age : 32
Đến từ : chị Hai 5 tấn

Oxford thương yêu-Dương Thụy Empty
Bài gửiTiêu đề: Oxford thương yêu-Dương Thụy   Oxford thương yêu-Dương Thụy I_icon_minitimeWed Sep 07, 2011 11:57 am

6. Mùa thi

Kim đã biết tự học một mình với những phương pháp Fernando kỳ công bày cho. Cô đành phải “giải phóng” anh, trả anh về với những công việc bận rộn của mình. Giờ cuối tuần Kim mới được gặp Fernando, tối thứ sáu cô hay năn nỉ anh dẫn mình đi xem phim rồi lại hối hả quay về nhà học tiếp.
Sáng thứ bảy nếu trời đẹp, Fernando thích chở Kim ra ngoại ô, ở giữa thiên nhiên với đồng cỏ xanh ngút mắt có những con cừu mũm mĩm dễ thương hay đồi hoa cúc vàng ngọt ngào trải dài bất tận. Anh trải áo khoác xuống cỏ, ngả mình lên đó rồi kéo Kim nằm xuống bên cạnh ngắm mây xanh bay qua. Trong khung cảnh nên thơ đó, Kim ngạc nhiên nhận ra mình mới là người “tỉnh táo” còn Fernando hóa ra đang ở trên trời. Cô nhân cơ hội anh đang vui để tranh thủ hỏi chuyện học hành vì vẫn muốn dựa vào Fernando giải quyết mớ tiểu luận. Fernando nhiệt tình cho những lời khuyên nhưng rất nhanh sau đó anh nhận ra mình đang bị “lợi dụng”, bực bội:
- Em học cả tuần chưa đủ sao? Anh chở em ra đây để thư giãn mà. Không phải lúc nào thời tiết cũng dễ chịu, nắng đẹp như hôm nay để ra giữa thiên nhiên. Lúc cần phải học thì ngồi tơ tưởng đâu đâu, lúc nên nghỉ ngơi thì đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện bài vở. Em làm việc kiểu đó sao hiệu quả được?
Kim lúng túng:
- Em chỉ muốn tranh thủ lúc có anh. Lúc trước hầu như tối nào cũng được anh đến dạy, giờ chỉ gặp có ngày cuối tuần, không hỏi anh thì chừng nào mới có dịp? Sao anh lúc nào cũng la em được hết vậy?
- Nè! Rốt cuộc thì em coi anh là thầy em hay là bạn trai đây? - Fernando phì cười trước vẻ mặt “hoàn cảnh” của Kim - Em chỉ được quyền chọn một trong hai thôi!
- Thôi được rồi, nếu anh bắt em phải chọn - Kim thở dài - Thì em thích anh làm bạn trai hơn. Nhưng anh bỏ bê chuyện học của em thì anh sẽ phải xấu hổ vì có một cô bồ học dốt!
Fernando bật cười:
- Anh không bỏ bê chuyện học của em. Nhưng ít ra em cũng tế nhị một chút, chờ lúc nào thuận tiện hơn. Ở trong khung cảnh nên thơ này mà cứ “tra tấn” anh bằng chuyện bài vở của em hoài. Sao em không kể chuyện thời thơ ấu của em, chuyện bên Việt Nam, hay... hay đòi anh hôn em chẳng hạn!
Kim không thèm trả lời, cô đang ngượng, nằm úp mặt xuống cỏ. Và trong lúc cô đang chờ một nụ hôn thì đột nhiên Fernando lại nói chuyện bài vở. Anh bảo trong những bài tiểu luận cô nên tự mình quyết định hướng đi. Đừng nghe theo anh, phải có chính kiến và sự độc lập. Đâu phải lúc nào anh cũng đúng dù cho anh có nhiều kinh nghiệm. Đôi khi sự hồn nhiên lại giúp người ta giải quyết vấn đề một cách đơn giản mà hiệu quả hơn.
Thông thường ngày chủ nhật Fernando để Kim ở nhà học còn mình đi chơi thể thao với bạn bè. Đôi khi Kim đi ngang qua sân cỏ nằm trong khu Chirst Church College, cô thấy Fernando đang hò hét, chạy nhảy theo quả bóng như một đứa trẻ cùng đám bạn của mình. Kim không dám đứng lại lâu, sợ anh nhìn thấy sẽ cho là cô “theo dõi” mình. Kim theo mấy đứa sinh viên năm nhất vào vườn hoa của Magdelen College, thuê xuồng chèo trên dòng sông Cherwell thơ mộng với hàng liễu rũ xinh đẹp hai bên. Kim thường bắt gặp Mauricio cũng đang cật lực chèo cho vài cô em xinh tươi, khi trông thấy Kim anh hay bảo cô trèo sang xuồng mình. Nếu bị Kim từ chối, thể nào Mauricio cũng bỏ xuồng mình leo sang xuồng cô mặc cho đám sinh viên la lối ỏm tỏi. Anh thì thầm âu yếm: “Lần sau anh với em đi riêng, hai đứa mình thuê xuồng chèo đến tận... Luân Đôn. Con sông Cherwell này chảy ra sông Thame đó! Em chưa thấy Big Ben bên sông Thame ở Luân Đôn phải không?”. Kim nhận ra mấy tháng nay ở Anh mà vẫn chưa biết thủ đô, nếu không tranh thủ sau này về Việt Nam sẽ hối hận.
Một lần Fernando đang vui vẻ vì bài tiểu luận “So sánh chiến lược Marketing của Unilever và P&G” nằm trong môn “Chiến lược Marketing toàn cầu” của Kim đạt điểm A, cô nhân cơ hội đó đề nghị anh chở mình đi Luân Đôn. Fernando ngạc nhiên nhận ra Kim chưa biết thủ đô và nhiệt tình hứa sẽ chở cô trong ngày thứ bảy. Anh hỏi cô muốn thăm chỗ nào, cung điện Burkingham, cầu tháp đôi Tower, tu viện Westminster, tháp London, Tòa Nhà Quốc Hội có đồng hồ Big Ben hay các viện bảo tàng. Kim trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Em muốn đến bảo tàng Madame Tussauds”. Cô không ngờ cái địa điểm thu hút khách du lịch nhất đó bị anh nhảy dựng lên phản đối. Fernando nói những nơi “đàng hoàng”, giúp cô mở mang kiến thức lịch sử anh mới chịu chở đến, còn Madame Tussauds chỉ là nơi trưng bày mấy anh chàng diễn viên bằng sáp, có gì bổ ích đâu. Kim không dám chọc giận Fernando nên gật đầu đồng ý nhưng mặt “bí xị”.
- Hẳn trong lòng em đang bực bội cho là anh “độc tài” phải không? - Fernando nhìn Kim bằng cặp mắt sắc sảo - Anh chỉ muốn tốt cho em thôi!
- Em không cho là anh “độc tài” - Kim thở dài ngao ngán - Nhưng sao anh cực kỳ lý trí đến như vậy?
Fernando nhún vai không đáp. Thứ bảy tuần đó anh đến đón Kim từ sớm để kịp đến Luân Đôn lúc chín giờ. Hai người gởi xe trong một tầng hầm rồi mua vé xe điện ngầm chuẩn bị đi thăm thủ đô nước Anh. Fernando đứng giảng giải cách đi cho Kim nhưng cô đang cáu, nghĩ anh lúc nào cũng xem cô là con nít.
- Có gì đâu mà anh phải giải thích? - Kim khinh khỉnh - Em từng đi xe điện ngầm ở Paris rồi, dễ ợt!
Fernando lạnh lùng:
- Dạ thưa cô em phách lối, em biết một mà không biết mười. Em không thấy ngay cả dân Paris thứ thiệt sang Luân Đôn còn phải lúng túng sao? Anh chỉ cho em để nếu lạc khỏi anh thì biết đường mà ra bến xe tự đi về Oxford, khỏi phải đứng khóc lóc giữa Luân Đôn, làm mồi cho tụi khủng bố!
- Vừa phải thôi! - Kim rút tay mình đang bị Fernando nắm chặt - Không có anh em vẫn tự đi thăm Luân Đôn được.
- Phải, em thích như vậy mà! - Fernando giễu cợt - Để em chạy ngay đến chỗ Madame Tussauds phải không?
Kim quạu:
- Anh làm như chỗ đó là nhà thổ không bằng! Làm gì anh dị ứng dữ vậy?
Fernando bật cười, anh lôi cô xuống lối đi để kịp nhảy lên một chuyến xe điện ngầm vừa trờ tới. Lúc hai người “trồi” lên mặt đất, Kim ngơ ngác thấy mình đứng trước cửa Madame Tussauds với một hàng dài khách du lịch đang xếp hàng. Fernando nói anh đã mua vé qua mạng rồi, nếu không cuối tuần phải xếp hàng mua vé lâu lắm. Kim nhìn Fernando đang tỉnh bơ dắt cô vào, ngượng không thèm hỏi vì sao anh thích trêu chọc cô như vậy. Kim cũng đành làm mặt tỉnh, hỏi anh mua vé bao nhiêu, cô sẽ trả lại. Fernando nhún vai, nói mắc lắm, keo kiệt cỡ Kim không có tiền trả lại đâu. Đợi Kim gắt “Bao nhiêu?” lớn đến nổi những người đứng xung quanh phải ngoái đầu lại, Fernando mới buộc miệng: “Hai mươi bốn bảng”. Kim không kềm được, bật ra một tiếng kêu Trời rồi mặt trắng bệch đi vì ngượng. Fernando cố gắng làm lơ nhưng không giấu được một nụ cười khôi hài: “Thôi, anh đâu có đòi tiền em mà tiếc đến tái mặt đi vậy!”. Kim rên rỉ: “Trời ơi, một bảng bằng một Euro rưỡi, bằng hai đô Mỹ, bằng ba mươi ngàn đồng Việt Nam. Cả tháng lương công nhân rồi!”. Fernando định trêu chọc thêm nhưng hai người đã vô đến bên trong, cô thấy Julia Roberts đang toe toét cười với cái miệng rộng trứ danh của mình. Nhiều khách viếng thăm đã nhào đến chụp hình chung. Fernando giật mình phát hiện anh bỏ quên máy chụp hình trong xe hơi rồi. Kim vui vẻ nói: “Anh cũng có lúc quên thấy chưa? Đâu phải lúc nào anh cũng hoàn hảo! Nhưng em cũng có máy của em rồi, anh chụp dùm em đi!”.
Fernando cố gắng kiên nhẫn làm thợ chụp hình cho Kim bá vai, khoác tay, thậm chí còn kề môi hôn lên má các chàng tài tử Brad Pitt, Mel Gibson, Pierce Brosnan. Lúc cô hào hứng hỏi anh có thấy mình xứng đôi với Tom Cruise không, Fernando gật đầu: “Xứng nhất từ hồi nãy đến giờ! Anh ta cũng lùn giống em!”. Kim đang hào hứng nên vui lòng bỏ qua lời nhận xét “cà chớn” này. Cô đề nghị chụp Fernando đứng giữa tổng thống George Bush và thủ tướng Tony Blair nhưng anh lắc đầu cương quyết: “Ai thèm, toàn là bằng sáp, vô hồn vô cảm. Sao em cứ thích ra vẻ thân thiện với những nhân vật em chưa từng gặp trong đời, chụp hình chung với tượng sáp của họ làm em thấy mình cũng nổi tiếng chắc? Toàn là những giá trị ảo. Sao có một người rất đáng để em chụp chung mà em không để ý tới? Người này còn có giá trị thật gấp trăm ngàn lần những anh chàng tài tử bằng sáp của em!”. Kim không để ý thấy Fernando đang muốn ám chỉ chính anh, cô ngây thơ hỏi lại “Ai vậy?” làm Fernando nản quá, rên rỉ: “Anh tưởng em thông minh lắm!”. Lúc Kim chợt hiểu ra, không những cô không đồng ý anh là một người có giá trị thực hơn hẳn những bức tượng sáp mà còn phì cười giễu cợt: “Phách lối vừa phải thôi! Ai thèm chụp chung với anh chứ!”.
Ra khỏi bảo tàng Madame Tussauds, Kim một mực đòi đến phố Baker thăm... Sherlock Holmes. Fernando bắt đầu mất bình tĩnh: “Sao em cứ thích đi tìm những gì không có thực. Đó chỉ là một nhân vật tưởng tượng. Người ta biết có những người ngốc nghếch như em nên cũng biến cái nhà số 221b đó thành nơi gặp gỡ với thám tử đại tài và bác sĩ Watson. Tất cả cũng để kinh doanh du lịch thôi”. Kim không thèm đáp, cô đi lững thững vô định và ngạc nhiên nhận ra mình đang đứng bên bức tượng của Sherlock Holmes và phố Baker đang ở ngay đây. Dù biết Fernando đang cáu, Kim không thể không nhờ anh chụp dùm mình một tấm hình. Cuối cùng Fernando đành nhượng bộ Kim rồi hối hả lôi cô xuống hầm xe điện để kịp đến những nơi “đàng hoàng” hơn.
Sau lần đi Luân Đôn đó, Kim được Fernando hứa sẽ chở đi những thành phố xinh đẹp khác nếu cô có thành tích học tốt. Nhưng rồi bài vở liên miên, dù cuối tuần Kim cũng không ngơi nghỉ được. Fernando đành thở dài, không chở cô ra ngoại ô nằm trên cỏ ngắm mây trời nữa mà đến khu học xá kiểm tra bài cho Kim. “Nhà” của Kim có thêm cùng một lúc hai cô châu Á: Mỹ Đình người Đài Loan và Thụy Vũ người Việt Nam. Cả hai cô đều xinh đẹp, thuộc dạng tu nghiệp vài tháng như Thúy Hà. Giờ Kim có Fernando rồi nên cô không mặn mà chuyện tìm bạn tâm giao gì nữa. Đôi khi Thụy Vũ muốn tỏ vẻ thân tình với Kim nhưng cô hay tìm cách né. Kim ngại cô bạn đồng hương đánh giá mình không đàng hoàng khi có bồ là Tây và còn hay thân mật chơi chung với bọn con trai đủ mọi màu da bên đây. Thụy Vũ trông gia giáo và thông minh hơn Thúy Hà, cô cũng là giáo viên Đại học nên hay cố làm ra vẻ đứng đắn. Kim nghĩ biết đâu Thụy Vũ nhìn cô kết bạn với Tây cũng sẽ cho cô là Thị Mầu, giống trước kia Kim hay ác cảm với Thúy Hà.
Thời tiết ấm dần lên, mặt trời đến sớm và đi ngủ muộn hơn. Đã thấy vài sinh viên nam diện quần đùi dù vẫn khoác hờ chiếc áo len trên vai. Mỗi sáng thức dậy Kim cảm thấy mùa Hè đang đến gần, nắng vàng óng ả soi tận vào giường cô và đến trưa mọi cửa sổ đều được mở toang đón gió vào. Mauricio thích cởi trần đi nhong nhong trong nhà khoe cơ thể cường tráng làm phái nữ phải quay mặt ngó lơ sang chỗ khác sợ “cám dỗ”. Trời nóng dần lên làm người ta muốn ở ngoài trời thoáng đãng hơn ngồi lì trong phòng. Mauricio thích rủ Kim ra vườn sau ngôi nhà học bài. Hai người đem máy tính xách tay ra ghế đá, vừa nghe nhạc Nam Mỹ sôi động vừa uống Coca Cola ướp lạnh. Kim tập trung thật sự, cô đang phải hoàn thành bài tập “Xây dựng chiến lược kinh doanh” của giáo sư Portlock vốn ác cảm với sinh viên nước ngoài đến từ những nơi chậm tiến. Ông ta không chấp nhận bất cứ một lý do nào để “thông cảm” mà ngược lại còn cố tình bắt bẻ họ. Portlock là một giáo sư giỏi, ông được các trường Đại học danh tiếng khác ở Châu Âu mời thỉnh giảng nên mọi người cũng thường cho ông là giáo sư quí tộc. Portlock hoàn toàn có phong cách trái ngược với Baddley nên chỉ có những sinh viên thật giỏi mới được ông nhận đỡ đầu làm luận văn. Những môn học giáo sư Portlock dạy, sinh viên nước ngoài tránh tối đa nhưng đó là những môn thú vị, rất thực tế và dễ ứng dụng. Kim có hai môn học với Portlock, một môn đã hoàn thành hồi học kỳ một với số điểm vừa đủ qua. Môn “Xây dựng chiến lược kinh doanh” này “chua” hơn rất nhiều. Dẫu lo lắng nhưng đây là bài thi làm theo nhóm, Kim nghĩ hiếm khi nào làm bài nhóm mà bị rớt. Tuy nhiên nhóm của Kim quả thật đáng ngại vì hầu hết là sinh viên nước ngoài đến từ những nước nghèo như Braxin, Columbia, Rumania và Việt Nam. Không được sinh viên các nước phát triển đón nhận, “những đứa con bị từ chối” này đành tụ lại với nhau. Kim được nhóm tin tưởng giao làm phần phân tích tài chính. Phần này đòi hỏi nhiều công sức và kiên nhẫn.
Bên cạnh Kim đang tập trung cao độ tính tính toán toán dày đặc trong phần mềm excel, Mauricio nhịp chân nghe nhạc và ngắm cô bạn Châu Á. Thỉnh thoảng anh cũng cúi xuống máy tính gõ gõ vu vơ nhưng ánh mắt đa tình của dân Nam Mỹ đen láy cứ liếc Kim say đắm. Mauricio đã uống đến lon Coke thứ tư nhưng dường như chưa đã khát. Anh nhìn những giọt mồ hôi bên thái dương Kim rồi nhẹ nhàng rút khăn giấy ra thấm. Kim không phản ứng, cô đang bận rộn với những công thức của mình.
- Nghỉ chút xíu uống Coke đi em! - Mauricio đề nghị - Trời nóng quá! Chiều nay mình đi bơi không?
- Em phải làm xong phần này đã, ba tuần nữa nộp bài thi rồi. - Kim ngước lên mỉm cười với Mauricio - Tụi trong nhóm làm ăn gì mà chán quá. Cứ phải chờ đợi tụi nó tìm số liệu. Nếu bài làm cá nhân em đã xong từ lâu!
- Dù gì cũng đi bơi cho khỏe người! - Mauricio tiếp tục rủ rê - Ở cái xứ lạnh lẽo này hiếm hoi mới có lúc trời nóng mà vẫy vùng trong nước mát. Anh có cái này cho em nè!
Mauricio móc túi quần lấy ra một nhúm vải, anh phẩy nhẹ. Nhúm vải nhỏ hóa ra bộ đồ tắm hai mảnh bé xíu màu vàng chanh ngọt ngào. Kim bất ngờ, cô cười lớn khoái chí trước món quà ngộ nghĩnh. Mauricio đẩy Kim đứng dậy rồi ướm bộ đồ tắm lên người cô. Một tay anh giữ mảnh trên, tay kia đè vào mảnh dưới. Biết Mauricio đang lợi dụng, Kim nhảy choi choi lên phản đối “Thôi! Thôi” rồi hai người cười nắc nẻ. Đúng lúc đó “hung thần” của Kim xuất hiện. Thật ra hẳn Fernando đã mục kích cảnh thân mật này từ trước nhưng đến lúc “ngứa mắt” quá anh mới đành từ bụi cây phía sau bước ra, vẻ mặt tự chủ lên tiếng: “Xin chào! Hai người học hành vui quá? Nhạc sôi động ghê! Uống coca nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!”. Kim giật mình, cô không biết nói gì. Mauricio càu nhàu đủ lớn “Đang lúc vui! Bực mình dễ sợ” rồi dọn dẹp máy tính quay lưng bỏ đi.
- Em học hành vậy đó hả? - Chờ Mauricio đi khuất, Fernando nhìn Kim nghiêm khắc hỏi - Có biết giáo sư Portlock nổi tiếng sát thủ sinh viên nước ngoài không?
- Em nhớ anh! - Kim thốt lên một câu chẳng ăn nhập gì hết - Sao anh bỏ bê em dữ vậy?
- Anh bận! - Mặt Fernando giãn ra trước câu hỏi nũng nịu của Kim nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm khắc - Em đã biết làm việc có phương pháp rồi thì phải tự mình bơi chứ! Sao cứ trông đợi vô anh hoài. Anh còn bao nhiêu việc phải làm. Anh cũng có luận án phải viết. Mùa thi nên anh còn lo cho các sinh viên hệ Đại học nữa. Em không những phải hoàn thành môn thi của giáo sư Portlock, còn ba môn thi khác và cái luận văn tốt nghiệp phải hoàn thành. Em không thể đi chơi, nghe nhạc, tắm nắng như Mauricio đâu. Anh ta cứ tà tà học, tà tà thi lại, tà tà tốt nghiệp, tà tà ra trường. Em chỉ có một năm thôi, em nhớ không? Tự lo cho bản thân mình đi!
- Anh thật là vô tâm - Kim quạu dù biết Fernando có lý, cô gây sự - Đồ độc ác!
- Nhờ anh độc ác em mới tiến bộ được như hôm nay - Fernando căng thẳng không kém - Em không phát huy tiếp mà còn bày đặt nhõng nhẽo thì anh cũng bỏ luôn đó!
- Thì bỏ đi! - Kim tự ái kinh khủng - Em không cần!


Kim ôm máy tính vùng vằng bỏ lên phòng. Fernando không đi theo. Thường chẳng bao giờ anh chạy theo cô trong những màn giận hờn trẻ con này. Trên cửa sổ Kim nhìn thấy Fernando lên xe lái ra khu học xá. Một vài sinh viên nữ hệ Đại học chạy theo hỏi gì đó. Anh dừng xe lại trả lời các cô gái. Cuối cùng họ mở cửa xe Fernando leo vào trong. Xe chạy lên hướng trường Đại học. Kim nhíu mày suy nghĩ “Đi thư viện hay ra khỏi giới hạn cái thư viện đây?”. Mauricio biết Fernando đã bỏ đi, anh gõ cửa phòng Kim tiếp tục rủ rê “Đi bơi không? Học hoài cũng đâu có vô!”. Kim đấu tranh tư tưởng không đáp. Mauricio cố gắng vận dụng “nam nhân kế”, anh đưa đôi mắt nhung đen đa tình của mình xoáy sâu vào Kim, khích: “Đi đi! Fernando dở người của em không biết đâu, Mà làm gì em sợ anh ta dữ vậy?”. Kim biết mình đã bị đánh trúng đòn. Cô gật đầu đồng ý. Chẳng phải Fernando nói “Em hãy tự bơi một mình!” sao? Kim lầm bầm tự nhủ: “Thì em sẽ đi bơi!”. Cô cố tình quên rằng Fernando dặn “hãy tự bơi một mình” chứ không bảo cô hãy đi bơi với anh chàng đẹp trai Mauricio. Thậm chí còn để cho Mauricio âu yếm chở trên xe đạp đòn ngang vì anh chàng đào hoa không thèm gắn yên sau.
x
Mauricio có thân hình rất lý tưởng, những cơ bắp nổi lên lồ lộ chứng tỏ anh là một người năng chơi thể thao và thích quan tâm chăm sóc đến cơ thể. Kim ngượng chín người với bộ đồ tắm bé tí màu vàng chanh, cô nhảy ùm xuống nước tránh ánh mắt hau háu của Mauricio. Kim nghĩ mình nhỏ con, không “màu mỡ” như những cô gái phương Tây ở đây, nhưng Mauricio cứ một mực tấm tắc: “Em có một “body” gợi cảm lắm! Lolita của anh!”. Cô ngại quá bơi hùng hục tránh ánh mắt đen giết người của anh chàng Nam Mỹ. Bơi mãi cũng mệt, Kim leo lên bờ nằm nghỉ. Mauricio y như một con ruồi xáp đến vo ve. Anh đưa cho cô ly nước trái cây rồi cứ thế tán tỉnh:
- Hồi trước anh thấy em cũng xinh, nhưng buồn buồn. Em lại còn bị anh chàng Fernando “đàn áp dã man” nên lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác. Sau này em đẹp hẳn ra, giờ đi bơi mới biết em có thân hình “đồng hồ cát”!
Kim trêu lại Mauricio:
- Đẹp trai lồng lộng và đa tình như Casanova, sao anh không tìm cách “hưởng” Thụy Vũ hay Chung Đình đi, cho biết mùi da vàng, theo em làm gì?
Mauricio cười lớn:
- Em thừa biết Thụy Vũ trinh trắng vô cùng, đại bác bắn còn không thủng! Thôi anh cũng không ham. Còn Chung Đình có vẻ chịu chơi hơn, đẹp nhưng trông nhạt nhạt làm sao, nhìn không hạp nhãn, chẳng hứng thú gì!
Mauricio nói chuyện vốn có duyên và hay hài hước, thường làm Kim cười, nhưng hôm nay nghe anh bình phẩm các cô gái nghe “du côn” quá làm Kim chán. Cô nhìn đồng hồ treo tường thấy đã tám giờ tối mà mặt trời vẫn chưa lặn, liền đòi về:
- Em còn phải làm nốt bài tập. Trễ rồi!
Đột nhiên Mauricio cáu:
- Anh chàng Fernando dở người đó có cái gì mà em mê dữ vậy?
- Mê hồi nào? - Kim chối nhưng mắt cô đang cười.
- Không mê sao anh ta nói gì em cũng nghe theo răm rắp? - Mauricio truy sát.
- Tại... tại anh ta nói đúng! - Kim thú nhận, cô chợt thấy nhớ Fernando kinh khủng.
Mauricio không tha:
- Mà anh hỏi thật đó, Fernando có cái gì? Anh ta nghiêm khắc, lạnh lùng, không biết âu yếm chìu chuộng em. Lúc nào cũng thấy Fernando la em.
- Thì em học hành không đàng hoàng bị la phải rồi – Kim bênh – Sao anh biết Fernando không biết âu yếm chìu chuộng em chứ?
- Anh thấy hai người rất lạ, yêu nhau rồi mà vẫn không thèm “nhào vô hưởng thụ”. Cứ thấy Fernando bắt em học hoài. Cái anh chàng đó quả không bình thường. Cuộc đời đâu phải chỉ có công việc và nghĩa vụ - Mauricio càu nhàu - Còn thú vui nữa chứ! Sống mà không biết dừng lại suy nghĩ, chỉ lao hùng hục vào công việc thì không khôn ngoan lắm đâu!
Kim không buồn tranh luận, cô uể oải làm Mauricio cũng cụt hứng. Anh đành lấy xe đạp chở cô về khu học xá rồi đột ngột phán một cách nghiêm túc: “Anh thích em đã lâu, cái vẻ vừa e dè vừa “máu lửa” rất Lolita của em làm anh chết lên chết xuống!”. Kim đứng đực ra nhìn Mauricio giận dỗi bỏ ra hộp đêm chơi tiếp, lòng bứt rứt tại sao anh ta dám nói trông cô “máu lửa”. Hôm nay tối thứ sáu, khu học xá vắng ngắt. Kim lên phòng tìm mì gói rồi ra bếp nấu nước sôi. Đang húp xì xụp nửa chừng thì điện thoại trong hành lang vang lên, Kim bực bội bắt máy:
- Hello! Ai đó? Mọi người đi hết rồi!
- Em hả? - Giọng Fernando dịu dàng bên kia đầu dây.
- Ơ... - Kim hoàn toàn bất ngờ.
- Em ăn tối chưa?
- Đang ăn mì gói - Kim đáp.
- Vậy hả? Anh định đến rủ em đi ăn. Nãy giờ em làm gì? Làm xong phần tính toán môn ông Portlock chưa?
Kim trốn tránh:
- Thôi anh đừng hỏi đến chuyện học của em nữa. Em đã tự bơi một mình rồi!
- Một mình à? - Fernando hỏi lại bâng quơ làm Kim chột dạ - Mười lăm phút nữa anh đến nhé!
Không đợi Kim trả lời, Fernando cúp máy. Kim thở hắt ra, tại sao lúc nào anh ta cũng làm chủ tình hình. Cô vội vã giấu bộ áo bơi bikini ướt đẫm đang phơi ở bồn rửa mặt vào nhà tắm. Kịp sấy tóc vừa khô và thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa. Fernando xuất hiện, Kim làm vẻ mặt tiu nghĩu nhìn anh. Fernando tươi cười ôm cô vào lòng vuốt ve: “Nhớ em quá”. Kim không kháng cự nhưng khi anh hôn lên tóc cô rồi vô tình nhận xét “Tóc em sao khô cứng và toàn mùi hóa chất vậy nè!”, cô xô anh ra la lớn “Chê thì về đi!”. Fernando giảng hòa “Thôi mà! Mình đi ăn đi, anh đói bụng lắm rồi! Anh mới ở trường ra”. Kim còn làm bộ dùng dằng, đợi Fernando gắt “Mau lên em!” cô mới chịu lật đật chạy theo anh. Kim tự nghĩ mình như con lừa ưa nặng, thật là oái ăm.
Fernando nắm tay Kim đi bộ vào khu phố cổ, nơi giới trẻ tụ về vào dịp cuối tuần. Không hiểu sao Kim vô cùng lo ngại, cô sợ gặp phải Mauricio. Kim kéo Fernando đi ngả khác, tránh ngang qua nhà hàng Hy Lạp sặc mùi thịt nướng. Cô bắt anh đi lòng vòng hồi lâu mà vẫn chưa quyết định vào ăn ở đâu khiến Fernando bắt đầu mất bình tĩnh: “Em có bị tâm thần không?”. Đứng trước nhà hàng nào Kim cũng ngại Mauricio nhảy xổ ra trêu chọc “Làm gì mà em mê anh ta dữ vậy?” khi thấy cô đi bên Fernando thay vì ngồi nhà làm bài. Cuối cùng Kim làm bộ mệt mỏi, cô thì thầm: “Em không hợp với mấy chỗ này, em muốn ở đâu yên tĩnh hơn”. Fernando nhìn cô, anh quyết định: “Vậy thôi về nhà anh đi!”
Fernando sống hơi xa trung tâm thành phố, anh lái xe đến gần nửa tiếng. Chỗ anh ở gần thiên nhiên, một mảng rừng bao quanh khu nhà, tiếng côn trùng nỉ non làm Kim hơi ngán: “Anh ở chi chỗ đèo heo hút gió dữ vậy!”. Fernando nháy mắt cười “Không phải em thích yên tĩnh sao?” rồi dẫn cô lên căn hộ của mình. Anh mở cửa giới thiệu: “Đây là phòng khách và nơi làm việc của anh”. Kim kinh ngạc nhận ra Fernando rất biết cách trang trí nhà cửa. Trên tường là những bức tranh phong cảnh, tủ sách sắp xếp trật tự và bàn làm việc thật ngăn nắp. Một cây đèn có dáng vẻ rất nghệ thuật đặt ở góc phòng tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp. Chậu cây xanh nằm ở góc đối diện và giỏ hoa hồng nơi cửa sổ tạo nên một không khí sống động. Fernando kéo tay Kim vô bếp khoe “Bếp của anh nè! Sạch sẽ không?” làm Kim tự hỏi con trai độc thân mà ngăn nắp thì cần gì cưới vợ nữa. “Em có muốn xem phòng ngủ của anh không?”, Fernando đề nghị. Kim gật đầu đi theo anh. Một cái giường tươm tất và quyến rũ như trong khách sạn nằm trong góc phòng, trên bàn ngủ Kim thấy hình gia đình Fernando. Fernando cầm khung hình lên, giới thiệu:
- Đây là cha mẹ anh Còn đây là thằng em trai tên Paolo và người chị gái Anna Maria.
Kim cười, nhận xét:
- Anh xấu nhất nhà!
Fernando trêu lại:
- Vậy mới xứng với em!
- Ai đây? - Kim chỉ hình một con mèo tuyệt đẹp treo trên đầu giường - Sao anh đặt hình nó trong phòng ngủ?
Fernando nhìn Kim, cười:
- À! Người yêu của anh đó! “Nàng” tên Lousiana, bình thường rất dịu dàng và dễ thương, nhưng lâu lâu nổi cơn điên hay cắn người đang vuốt ve mình một cách bất ngờ!
Nói xong Fernando ôm Kim vào lòng hôn: “Giống em y chang”. Hai người bật cười và thầm tiếc sao không đến đây sớm hơn. Kim buột miệng khen: “Nhà anh ngăn nắp quá!”. Fernando nháy mắt hóm hỉnh: “Bởi vậy lần đầu vô phòng em trong khu học xá, anh thấy ngộp thở như vào... một bãi rác!”. Kim xấu hổ thật sự, cô đỏ mặt phát quạu lên: “Lại xài xể người ta nữa rồi!”. Fernando cười lớn, nghe thật láu lĩnh.
- Ngồi yên ở đây xem tivi đi! - Fernando ra lệnh - Đừng đi lại, lục lọi lung tung nhe! Chờ anh một chút!
- Cho em phụ anh với! - Kim đề nghị.
Fernando lắc đầu cương quyết:
- Thôi, biết gì mà phụ! Em chỉ nấu được mì gói và chiên trứng thôi. À mà em còn thích ăn khoai tây chiên chấm cá hộp sốt cà không?
- Lại chọc quê người ta nữa rồi! - Kim bật cười nghĩ mình không còn gì để tự vệ - Lần đó em muốn làm món “fish and chips” đặc trưng của nước Anh. “Chips” thì dễ rồi, mua khoai tây đông lạnh về chiên, còn “fish” em loay hoay hoài không biết pha bột làm sao để bọc miếng cá lại chiên cho giòn. Rốt cuộc em ghét quá, khui cá hộp ra ăn phứt cho rồi. Dù sao cũng là “fish and chips”.
Fernando cười lớn:
- Dân Anh chắc khóc thét lên nếu biết em biến cái món “fish and chips” đặc trưng của người ta theo kiểu này. Thôi, để hôm nào rảnh anh làm cho ăn!
Kim ngưỡng mộ:
- Anh biết nấu ăn sao? Con trai Việt Nam không biết đâu!
- Con gái Việt Nam cũng đâu có biết! - Fernando nhìn Kim ngụ ý - Không phải vậy sao?
- Anh đừng nhìn em rồi nghĩ ai cũng vậy - Kim quả thật rất ngượng - Phụ nữ Việt Nam nổi tiếng đảm đang, nấu ăn giỏi, hiền dịu...
Fernando nửa đùa nửa thật:
- Vậy em đúng là trường hợp cá biệt rồi. Em bừa bộn, không biết nấu ăn, lại còn đanh đá nữa!
- Đủ rồi nghe! - Kim cố cười nhưng mặt méo xệch - Thôi anh muốn nấu nướng gì đó thì làm một mình đi.
Kim bỏ lên phòng làm việc của Fernando, cô tò mò nhìn những bức tranh phong cảnh quê anh treo trên tường: “Nhà anh ở đâu bên Bồ Đào Nha?”. Fernando trả lời vọng lên: “Lisbon! Đẹp lắm đó!”. Kim tìm trên bảng đồ: “Nước của anh ở sát Tây Ban Nha, nơi người dân nổi tiếng có dòng máu nóng và “chịu chơi”. Còn người Bồ Đào Nha như anh sao khô khan, khó chịu và lạnh lùng quá?”. Ở dưới bếp, Fernando cười lớn:
- Hai nước tuy gần nhau nhưng cách nhau một dãy núi là khác xa nhau tính tình rồi. Mà người Bồ Đào Nha như anh nhìn vậy thôi chứ thật ra còn tình cảm và nồng nhiệt hơn ai hết. Em không thấy vậy sao?
Kim ngượng không thèm nói năng gì nữa, cô quay sang nhìn tủ sách của Fernando. Đa phần là sách về kinh tế học, tài chính, toán cao cấp..., những cuốn sách vĩ mô đọc muốn nhức đầu. Chợt Kim nhận ra vài cuốn tiểu thuyết nằm “sợ sệt” một góc. Thì ra anh cũng cố gắng lãng mạn một chút. Fernando đã dọn bàn ăn, anh cũng không cho Kim đụng tay vô.
- Ngon không? - Fernando hỏi.
- Anh làm gì mà không tốt chứ! - Kim thú nhận một cách châm chọc, miệng còn đang nhai nhồm nhoàm.
- Hôm nay anh không chuẩn bị trước đó. Nên làm gấp cho em ăn spaghetti - Fernando thích thú trước lời khen - Nếu không gấp thì còn ngon nữa! Ăn thêm đi, cho mau lớn!
Kim cáu:
- Hứ! Hình như anh luôn coi em là con nít hả?
- Dĩ nhiên! - Fernando ngừng ăn một phút, ngắm nghía Kim - Không thể nào tin nổi em hai mươi lăm rồi. Lần đầu gặp em trong phòng làm việc ở trường, em rên rỉ “Anh không tưởng tượng được em khổ sở thế nào đâu, em nhập học trễ...”. Nhìn y như một cô bé học sinh cấp hai bơ vơ mới mười lăm tuổi.
- Hứ!
Rồi Kim chợt nhớ Mauricio hay gọi mình là Lolita, cô bất giác bật cười. Fernando âu yếm hỏi:
- Sao cười? Nghe khen trẻ thích hả?
- Thích cái gì? - Kim ngán ngẩm - Lúc nào cũng bị người ta coi thường. Tụi sinh viên năm nhất gặp em toàn gọi là “cô bé”, đồ hỗn hào!
Fernando trêu:
- Tụi nó đâu có biết em cũng “ghê gớm” lắm mới xin được học bổng qua đây phải không? Không những em có dáng vẻ trẻ con, thái độ và tính tình của em cũng “sáng nắng chiều mưa” y như một cô bé đang tuổi dậy thì!
Kim không thèm nói nữa, mặc kệ Fernando muốn trêu chọc sao cũng được. Cô vu vơ tự hỏi Lolita trong truyện bao nhiêu tuổi. Giờ này không biết Maurico đã về nhà chưa hay vẫn còn trong một câu lạc bộ đêm nào đó, đang lắc lư thân hình gợi cảm. Fernando đã đứng dậy dọn dẹp. Kim giả bộ đòi “Để em làm cho” nhưng khi anh bảo “Thôi! Ai lại bắt em rửa chén chứ, tội nghiệp lắm!”, Kim khoái chí gật đầu chịu liền. Cô chúa ghét làm việc nhà. Cô mở tivi lên để mặc Fernando loay hoay. Ai bảo anh ta thích làm người giỏi giang. Một bộ phim hài lôi cuốn làm Kim bật cười nắc nẻ. Cô hối Fernando: “Nhanh lên! Xem cái này vui lắm nè”. Fernando ngồi xuống bên Kim, anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô rồi mỉm cười lắc đầu trước vẻ vô tư của cô. Lúc hết phim, Kim nghĩ đã đến lúc ra về thì hốt hoảng nhận ra ba giờ sáng rồi.
- Khuya vậy sao anh không nhắc em! - Kim rốt rít lo ngại - Anh chở em về mau lên!
Fernando tỉnh bơ:
- Khuya cái gì? Gần sáng thì có! Lúc anh đến khu học xá thì đã mười giờ tối rồi. Em còn đủng đa đủng đỉnh đi tới đi lui trước mấy cái nhà hàng. Em nói bỏ quên chìa khóa, mà bây giờ em về khu học xá ai mở cửa cho em?
- Vậy bây giờ tính sao? - Kim mở to mắt lo ngại.
- Em làm gì sợ dữ vậy? - Fernando vẫn bình thản - Anh đâu có tống cổ em ra đường vào giờ này mà lo! Lỡ rồi, ở lại đây ngủ đi!
Kim kinh ngạc:
- Sao? Ngủ lại nhà anh hả?
- Làm gì nhìn anh ghê vậy! - Fernando phát quạu - Anh nói em ngủ lại nhà anh chứ đâu có bảo em ngủ với anh! Ai thèm làm gì em chứ! Đụng vô em mắc công bị qui vô tội lạm dụng trẻ vị thành niên!
Kim bối rối không biết làm sao. Fernando mở tủ lấy một bộ pyjama rồi đẩy cô vào nhà tắm. Anh bôi kem đánh răng lên một bàn chải mới, lấy khăn mặt mới đưa tận tay Kim rồi bỏ ra ngoài. Kim lúng túng với bộ đồ quá khổ nên cuối cùng quyết định chỉ mặc cái áo pyjama của Fernando đã dài gần đến gối. Cô đi ra, cúi gầm đầu khổ sở. Fernando bật cười trước vẻ e dè của Kim. Anh cố gắng xử sự đàng hoàng cho cô đỡ ngại: “Em nằm trên giường đi! Anh nằm dưới sàn cũng được. Trời cũng không lạnh lắm!”. Fernando hôn nhẹ lên môi cô, Kim gượng cười leo lên giường trùm chăn kín mít. Gần hè, lò sưởi trung ương không chạy nữa nhưng ban đêm nhiệt độ xuống khá thấp. Kim trằn trọc một hồi rồi quyết định đề nghị:
- Thôi anh lên giường ngủ với em đi! Miễn anh không làm gì em là được rồi. Anh nằm dưới sàn rủi bệnh em không gánh hết trách nhiệm đâu!
Cái giọng thỏ thẻ thật tình của Kim làm Fernando thấy tội nghiệp: “Em chắc không đó? - Anh cố không trêu chọc cô - Nhưng nằm chung rủi em có “bề gì” anh cũng không gánh hết được trách nhiệm đâu!”. Kim bật cười, nằm xích vô nhường chỗ cho Fernando. Anh nhìn vẻ khép nép của Kim, phì cười hỏi: “Ở Việt Nam em chỉ biết học hành rồi đi làm để săn lùng học bổng thôi hả?”. Kim lắc đầu: “Không hẳn! Em cũng biết yêu, cũng từng có vài bạn trai, nhưng dĩ nhiên là đến đó thôi!”. Fernando cười lớn trước lời khai báo thật thà của Kim. Anh quay lưng lại, cố chừa một khoảng cách “an toàn” nhất định rồi buột miệng nhận xét: “Mấy anh chàng đó chắc bệnh hết rồi!”. Kim không đáp, cô đang hồi hộp. Đột nhiên Fernando trở mình tìm bàn tay Kim nắm chặt lấy: “Em yên tâm ngủ đi! - anh mỉm cười trấn an - Anh hứa cũng sẽ ráng “bệnh” đêm nay”. Kim cười nắc nẻ “Cảm ơn nhe...”, nhưng Fernando đã bịt miệng cô lại bằng một nụ hôn, anh thì thầm “Nhưng chỉ đêm nay thôi đó!”

7. Stress
Kim mệt mỏi với nhóm bạn làm bài thi môn của giáo sư Portlock. Họ không năng động, lại lười biếng và mất căn bản kinh khủng. Có người đến từ Braxin lạc hậu, có người dân Trung Mỹ hung hăng chưa nói đã gây, kẻ thì mất căn bản do nền giáo dục yếu kém như Roumania, kẻ thì nói tiếng Anh chẳng ai hiểu vì giọng Ấn Độ. Cả đám mỗi lần họp lại chẳng học hành được bao nhiêu mà toàn chỉ trích và đổ vấy công việc cho nhau.Khối lượng bài thì thật đồ sộ mà nhịp độ làm việc cứ tà tà. Kim không dám kể v ới Fernando điều này, sợ anh trách cô không có tài lãnh đạo. Lãnh đạo sao nổi đội quân ô hợp? Mà có ai cho cô quyền lãnh đạo đâu. Anh bạn người Panama nói thẳng: “Việt Nam hả? Nghe lạ hoắc!”. Cô bạn Roumania cười cầu tài: “Tôi không giỏi, ai muốn làm gì thì làm, giao tôi cái gì tôi làm cái đó, nhưng tôi không chắc làm tốt đâu nghe”. Anh chàng Ấn Độ trọ trẹ mà cứ thích cho ý kiến, mỗi lần anh ta phát biểu cả nhóm phải căng tai ra nghe, đến lúc hết kiên nhẫn anh chàng Panama hét lên: “Mày nói tiếng Anh dùm đi!”. Ức quá, anh chàng Ấn Độ quát ầm lên: “Mày khôn tôn trọn tao! Tao đan nói tiếng An đó chứ! Mày tưởng chỉ có mìn mày mớ dám nổi nón hả? Mày muốn đán nhau khôn?”. Thế là cả nhóm phải nhào vô can ngăn. Những tiếng chửi thề đủ mọi ngôn ngữ xổ ra lung tung. Đôi lúc Kim cũng “thừa nước đục thả câu”, buông ra một mớ từ rõ tục cho giảm stress. “Bạo loạn” được dàn xếp xong cũng hết học hành nổi. Kim chỉ mong nhóm mình vượt qua được môn này, dù điểm vớt cũng được. Kim đã thoả thuận với Fernando giữa họ không nên nói chuyện học hành của cô nữa, cô đã đủ sức để “bơi” một mình, vả lại lúc này Fernando quả rất bận. Anh đang chuẩn bị sang Mỹ dự hội nghị gì đó cùng giáo sư Baddley.
Chi Fernando từ Mỹ quay về sau một tuần hội nghị, nhóm của Kim đã thi xong môn “Xây dựng chiến lược kinh doanh” của ông Portlock. Cả đám không tiếc lời nguyền rủa ông thầy, thậm chí còn gọi trệch tên ông là giáo sư ….Porno nữa. Ông đã cho cả đám bảy đứa rớt hết với lời kết luận: “Các người không làm ăn chuyên nghiệp gì cả. Tưởng thi theo nhóm là tôi cho đậu sao? Hai tháng nữa tôi cho các người thi lại. Cũng đề tài này, mỗi người tự nộp bài cá nhân. Như vậy các người khỏi đổi thừa qua lại nữa!”.

Fernando phone hẹn gặp Kim ở khu vườn sau khoa Kinh Tế, cô biết “sấm sét” sẽ nổ ra nếu trốn không đến. Chắc hẳn anh giận điên lên vì Kim dám cho mình leo cây. Đến tối lúc cô đã ăn xong, đang cặm cụi làm bài thi cho môn “Quản trị nhân sự quốc tế” thì Fernando đến khu học xá. Khác với sự dự đoán của Kim, trông anh vẫn bình tĩnh dù đôi mắt nhìn cô nghiêm nghị như thường lệ. Fernando nhẹ nhàng hỏi khi thấy Kim có vẻ hốc hác:

-Em khoẻ không?

- Cũng bình thường. –

Kim trả lời cho qua.

- Anh đã thấy kết quả môn của giáo sư Portlock dán trên phòng giáo vụ - Fernando làm ra vẻ bình thản nhưng giọng anh lạnh băng

- Tại sao nhóm em lại bị rớt vậy?

- Mắc mớ gì đến anh? –

Kim đã bắt đầu run.

- Em ăn nói với anh như vậy đấy hả? – Fernando nhìn cô nghiêm khắc và buồn bã.

-Thì anh đã từng nói đừng trông đợi gì ở anh mà! –

Kim thút thít.Fernando gằn giọng dù đã cố giữ bình tĩnh:

- Anh không nói như vậy, anh chỉ nói em đừng ỷ lại anh và hãy cố gắng tự đi bằng chính đôi chân của mình. Nhưng nếu em gặp khó khăn, anh luôn sẵn sàng giúp em. Sao em không hỏi?

- En thấy không cần thiết, em đã làm phần của mình rất tốt, tại nhóm em toàn người nước ngoài nên ông Portlock “tàn sát dã man” như vậy. Giờ thì ổng bắt tụi em tự làm lại phần thi này một mình. Khối lượng công việc của bảy đứa, bài thi dày năm chục trang mà ổng bắt làm một mình!

Fernando ra lệnh:

-Một mình thì một mình! Em bắt buộc phải vượt qua môn thi này vào đầu mùa thu trước khi em bảo vệ luận văn. Nếu không mục tiêu hoàn thành khoá Cao học trong một năm của em sẽ phá sản.

Kim nổi máu bướng lên:- Phá sản thì thôi! Em đâu cần bằng cấp, em đã học đủ những gì cần học trong một năm ở đây. Người ta “phân biệt chủng tộc” thì em đành chịu chứ sao?

- Người ta càng phân biệt đối xử với mình bao nhiêu mình càng phải cố gắng nhiều hơn, sao lại đầu hàng dễ dàng như vậy? – Fernando bực bội – Anh thất vọng về em quá. Cứ tưởng người Việt Nam là một dân tộc anh hùng từng chiến thắng những kẻ thù mạnh hơn mình nhiều lần. Vậy mà…..Kim oải quá, la lên:

Thôi đủ rồi! Anh đi đi!

- Tại sao anh lại phải đi khi bị em đuổi chứ? - Mặt Fernando đanh lại – Anh cứ ở lì đây thì em làm gì được anh?

- Em sẽ nguyền rủa anh!

- Thì kệ em chứ, miễn anh đạt được mục đích của mình. Em cũng phải học cách lì như vậy! Mặc kệ ông Portlock có muốn tàn sát em, miễn em thật vững, thật chuyên nghiệp, ông ta sẽ không làm gì được em.Kim mệt mỏi im lặng không nói nữa. Fernando có vẻ cũng mủi lòng trước cô học trò tội nghiệp. Anh thấy mắt cô thâm quầng, mặt gầy thuỗng ra. Anh đến bên Kim, ôm cô vào lòng vỗ về: “Ráng lên em!”. Kim thở dài: “Chán quá!” rồi đẩy Fernando ra. Cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trời mùa hè nắng vẫn chưa tắt dù đã gần chín giờ tối. Bọn sinh viên dập dìu nằm ngồi la liệt trong vườn. Mấy đứa cười nói rổn rang đã rảnh nợ. Đám bò lăn bò toài sách vở bề bộn trên cỏ chắc cũng thi lại vài môn.Fernando ôm Kim từ phía sau, nhẹ nhàng hỏi.-Em còn mấy môn chưa thi nữa?

- Hai – Kim lạnh lùng trả lời – Đã nộp bài một môn rồi, còn môn “Nhân sự” đang làm, đầu tuần sau hết hạn.

- Được không?- Fernando tỏ vẻ lo ngại.Kim tự nhiên nổi đoá:- Được là sao? Ai biết được là sao? Thì cũng làm hết sức mình thôi chứ ai biết được là sao?Thấy Kim nổi khùng, Fernando phải “đánh trống lảng”:- Ai in giúp em in bài thi trong khi anh đi hội nghị bên Mỹ vậy? Không có anh, em xoay xở làm sao?- Mauricio! Anh ta có máy in trong phòng.-Maurocio!- Fernando hơi lên giọng- Anh ta có bị thi lại môn nào không?

- Không! Tại sao anh trù “trù” anh ta thi lại? Anh chàng có vẻ học hành tài tử đậu hết, thậm chí còn có điểm cao nữa, toàn điểm A và điểm B, từ bảy mươi phần trăm trở lên thôi. Học Nông Nghiệp sướng thật! Toàn là thấy hiền lành. Còn mấy “cha” Kinh Tế toàn là “đồ cà chớn cà cháo”, cỡ ông “Porno” không thì giết người ra hết còn gì!Fernando cố nén cười thấy Kim lên cơn văng tục tùm lum. Anh biết cô đang bị stress hành hạ. Fernando hôn lên tóc Kim rồi đưa cho cô một con búp bê nhỏ có dáng vẻ rụt rè dễ thương: “Tặng em nè! Anh đem từ bên Mỹ về đó. Nó giống em không?”. Kim không thèm lấy, chỉ liếc mắt nhìn hờ hững làm Fernando cụt hứng. “Anh biết rồi, em chỉ thích tặng áo tắm hai mảnh thôi- Fernando nổi cơn ghen bóng gió- Mà người tặng phải tự tay ướm lên người em kìa!”. Kim không đáp, Fernando buồn bã quay lưng bỏ về: “Thôi em làm bài tiếp đi!”.Fernando đi rồi Mauricio gõ cửa thò đầu vô lo lắng: “Fernando có la em nhiều về tội thi rớt không?”, Kim thở dài não ruột: “La cái gì, làm như em muốn vậy đó! Thôi chắc em đi ngủ đây, học hành gì nữa chứ!”. Mauricio nhìn cô thương cảm: “Hay đi bơi đi, bơi về mệt sẽ ngủ ngon. Giờ em ngủ cũng không được đâu”. Không đợi Mauricio năn nỉ lâu, Kim gật đầu cái rụp. Hai người chở nhau trên chiếc xe đạp đòn ngang đi lên hồ bơi. Mauricio tế nhị đi đường vòng tránh có thể gặp phải “hung thần”. Kim vừa thấy nước đã nhảy xuống bơi cật lực làm Mauricio phải bơi đuổi theo hùng hục. “Đi bơi với em xong rã rời cơ thể. Công nhận em bơi khoẻ thế, đúng là “máu lửa”- Mauricio chia tay Kim trước cửa phòng- Thôi anh vô “làm một giấc” đây. Em cũng ngủ đi nghe! Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, giá mà anh thi rớt vài môn cho em đừng bị thi lại môn này anh cũng cam lòng. Tội nghiệp quá!”. Kim mỉm cười méo xệch, cô cảm động nắm tay Mauricio lí nhí: “Cảm ơn anh”. Mauricio ôm cô vào lòng vỗ về: “Thôi ráng lên, Lolita! Dù em có rớt bao nhiêu môn, có trượt bằng Thạc sĩ đi chăng nữa anh vẫn luôn thích em”.Kim vào phòng gieo mình xuống giường, từng thớ thịt giãn ra nhưng đầu cô vẫn căng như sợi dây đàn. Kim ôm con búp bê bị hắt hủi vào lòng, thút thít: “Tội nghiệp! Tội nghiệp!”. Giờ cô mới nhận ra con búp bê có mái tóc dài màu đen.Sáng thứ hai, Kim nộp bài thi môn “Quản trị nhân sự quốc tế”, bà giáo đọc tại chỗ, phỏng vấn mười lăm phút rồi báo luôn: “Em được điểm A, tám mươi bốn phần trăm. Còn bài thi giữa học kỳ làm chung với nhóm em được bảy mươi phần trăm”. Kim cười hạnh phúc cảm ơn bà, môn này cô không hề “nhờ vả” gì đến Fernando , anh cũng không giỏi làm nhân sự lắm đâu. Người gì nguyên tắc và cứng nhắc thật dáng ghét. Ở phòng giáo vụ Kim rà lại điểm các môn khác: “Coi như mình chie còn thiếu nợ bài thi của ông Prono, à không, ông Portlock và cái luận văn tốt nghiệp nữa là xong”. Luận văn làm với giáo sư Baddley, Kim thấy không có gì lo ngại vì cô đã làm chắc phần cốt lõi, chỉ “thêm mắm dặm muối” tìm số liệu và ví dụ trên Internet cho hoàn thành mấy chục trang. Kim muốn đến văn phòng gặp Fernando nhưng hơi ngại, cuối cùng cô đi vào thư viện tìm sách chuẩn bị tối nay bắt tay vào làm lại bài thi bị rớt. Kim bực rà trên máy vi tính tất cả sách cần thiết cho môn này đã bị mượn hết. Mùa thi đã qua, sao sách lại bị vét đến mức này? Kim chắc chỉ có vài đám sinh viên nước ngoài trong nhóm bị rớt của cô đang giữ số sách này. Kim gọi điện cho vài đứa và ngạc nhiên nhận ra bon chúng vẫn còn đang xả hơi sau kỳ thi và chuẩn bị nghỉ hè. Thì ra không ai có ý định hai tháng sau thi lại như Kim, họ oải quá muốn năm sau học lại và gia nhập vào một nhóm nào đó. “Bọn họ không bị áp lực thời gian. Năm nay chưa xong thì còn năm sau – Kim ngao ngán - Chỉ có mình là phải xong hết trong một năm”. Suy nghĩ mãi không biết ai giữ sách, Kim đánh bạo đến hỏi thủ thư. Cô thật tình kể hoàn cảnh của mình: “Tôi bắt buộc phải trả nợ trong hai tháng nữa! Tôi cần gấp số sách này lắm. Cho tôi biết tên người nào đang giữ chúng, tôi sẽ đến xin mượn lại hoặc photo”. Người thủ thư gõ vài động tác lên bàn phím và trả lời cho Kim: “Fernando Carvalho, hệ Nghiên Cứu Sinh”. Kim suy nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao Fernando lại làm như vậy. Anh muốn “giết” cô, triệt đường thi cử hay bắt cô phải quỵ lụy mình. Giấu hết sách thì làm sao cô sống nổi. “Đồ độc ác!”. Kim vừa lầm bầm vừa tìm đến phòng Fernando, định hỏi cho ra lẽ. Giống mọi lần, phòng anh không đóng kín và bóng tụi sinh viên nữ luôn chập chờn bên trong. Kim kiên nhẫn chờ mọi người ra hết mới rụt rè đẩy cửa bước vào. Fernando đang cúi xuống máy tính, mặt nghiêm trang và buồn bã.
- Chào anh! – Kim làm ra vẻ khách sáo – Anh khoẻ không?Fernando gượng cười, khách sáo không kém:

- À! Khoẻ, cám ơn!

- Em đến để…..

- Để xin lỗi anh phải không? – Fernando nhìn cô gợi ý.Kim chưng hửng:

- Sao? Tại sao phải xin lỗi anh chứ?

- Vì em đã làm anh buồn – Fernando thiểu não – Anh mệt mỏi sắp chết rồi đây!

- Sắp chết mà lúc nào cũng có mấy cô sinh viên xinh đẹp bao vây hả?

Fernando rầu rĩ:

- Thôi, bao vây kiểu đó không ham! Em có điểm hết mấy môn thi rồi phải không? Trừ cái môn của ông Portlock ra, anh thấy em cũng có nhiều điểm khá lắm.

- Anh theo dõi em kỹ qúa nhỉ? – Kim châm chọc.

- Anh định chiều nay đi làm về ghé qua khu học xá đưa sách cho em, nhưng giờ em đến đây rồi thì tiện thể em đem về luôn.Fernando đứng dâyk lục tủ lấy ra đống sách Kim đang cần. Hoá ra nh mượn số sách này cũng chỉ đơn giản là đưa cho cô “tự bơi” chứ không rắc rối như cô suy diễn. Kim hơi sượng vì đã nghĩ ngợi lung tung, cô cúi mặt không biết nói gì. Fernando có vẻ khá xa cách, anh đưa sách cho Kim xong thì quay trở lại bàn làm việc, cúi xuống máy vi tính vẻ chăm trú. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Fernando với cái sóng mũi cao rất nam tính làm Kim rộn lòng nhưng anh nghiêm nghị và lạnh lùng, không để ý gì đến Kim nữa, xem cô như một sinh viên bình thường nào đó đến xin tài liệu rồi đứng xớ rớ hoài không chịu đi ra.

- Em….- Kim ấp úng- Em nghĩ mình nên cảm ơn anh vì đã tặng con búp bê.Không ngẩng đầu lên, Fernando lạnh lùng nói:

- Giờ mới cảm ơn hả? Không có gì!Kim buồn bã chào:

- Thôi em về…. Chúc anh làm việc tốt. Đi ngang qua phòng giáo sư Baddley, Kim thấy xe lăn của ông vừa từ trong chạy ra. Kim đứng lại chào, hỏi thăm ông đi Mỹ dự hội nghị có vui không. Giáo sư có vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Ủa, Fernando không kể gì cho em nghe sao? Tuần sau chúng tôi đi khoảng một tháng nữa, Có một dự án hợp tác rất thú vị”. Vẻ mặt buồn buồn của Kim làm giáo sư quan tâm: “Em học hành sao rồi? Thi đậu hết không? Luận văn làm gần xong chưa? Sách gì mà ôm trên tay nhiều quá vậy?”. Kim chậm rãi trả lời từng câu rồi chào ông bỏ đi. Giáo sư nhìn theo Kim, chép miệng, khẽ thở dài.

Ở bến xe bus, Kim tình cờ gặp Mauricio chạy xe đạp qua, anh vui vẻ cho biết mình lên trường gặp giáo sư đỡ đầu luận văn trước khi về Chile nghỉ hè, mùa thu khai giảng năm học sau mới quay lại Oxford. “Sao em buồn vậy?- Mauricio quan tâm- Bộ bị Fernando la nữa hả?”. Kim lắc đầu: “Anh ta không thèm la em nữa”. Mauricio thở dài, cầm tay Kim lên hôn: “Anh ta không la em cũng buồn hả? Vậy thôi em mê Fernando quá rồi còn chối hoài làm gì?”. Kim không trả lời, cô buồn bã ngồi lên chiếc đòn ngang trong lòng Mauricio cho anh đạp xe chở về, Hơi thở ấm áp của Mauricio sau gáy làm Kim đỡ cô đơn. Cô dựa vào cánh tay rắn chắc của Mauricio, miệng lẩm bẩm hát: “May mà có anh, đời còn dễ thương…..”. Mauricio không hiểu, nhưng anh đang mỉm cười. Những vòng xe đạp dần trôi qua những con phố cổ, nắng nhạt dần sau lưng hai người, những vạt gió mùa hè phơn phớt thổi, tóc Kim nhè nhẹ đậu trên môi Mauricio.

Mấy ngày trong tuần trôi quá dằng dặc. Mauricio đã về Chile, anh chia tay Kim bịn rịn làm cô phải trốn biệt anh trong phòng lúc taxi đến đón anh ra phi trường. Một nửa sinh viên trong khu học xá cũng nghỉ hè, căn nhà vắng lặng và trống trải nghe từng bước chân đi. Kim không biết làm gì vùi đầu vào học như điên. Cứ thay phiên nhau hết làm luận văn buổi sáng thì làm bài môn ông Portlock buổi chiều. Mỗi lần trong hành lang chuông điện thoại reo lên, Kim lại hăm hở chạy ra bắt. Có một vài cuộc gọi dành cho cô, từ người quen, bà con, bạn bè bên các nước châu Âu lân cận. Fernando không gọi, Kim rầu rĩ nghĩ mình đã bị quên lãng.

Chiều thứ sáu cuối tuần, Kim chắc mình sẽ chết nếu Fernando không đoái hoài gì đến. Cô vùi con búp bê bé nhỏ xuống đáy tủ rồi lại lôi lên, buồn buồn nằm trên giường rứt từng sợi tóc của nó. Cuối cùng rồi thì ơn trời, Fernando cũng đến lúc Kim đang thiu thiu ngủ cùng con búp bê hói đầu trên tay. Cửa không đóng, dường như Kim cố tình để thế cho Fernando tự nhiên vào. Anh gần ngất xỉu khi thấy cảnh tượng đau lòng, Kim nằm bẹp trên giường, mặt xanh xao vàng vọt, mắt nhắm nghiền và nhừng lọn tóc đen rũ rượi xoã xuống nền gối trắng. Nghe tiếng đóng cửa dù rất khẽ của Fernando, Kim giật mình ngồi dậy. Anh quỳ xuống bên giường nhìn cô lo lắng. Kim mở to mắt nhìn Fernando chòng chọc rồi không cần màu mè đưa tay ôm chặt cổ anh.

- Em bị bệnh hả?- Fernando hỏi nhỏ- Uống thuốc chưa?

- Em làm bài được nhiều lắm rồi…..

Fernando thở dài:

- Thôi, anh đâu có hỏi chuyện đó. Anh chở em đi ăn nhé!

- Em không vô mấy cái nhà hàng đó đâu- Kim từ chối- Em muốn đến nhà anh!

Fernando vuốt tóc Kim, vỗ về:

1. Ừ thì đến nhà anh! Em dậy thay đồ đi!
2. Lúc Kim từ nhà tắm trở ra, Fernando đang cầm con búp bê trong tay một cách đau khổ:

- Nó có tội tình gì mà em hành hạ nó dữ vậy? Anh không nhận ra nó nổi. Lúc mua anh đã cố lựa con búp bê nào có tóc dài màu đen. Giờ trụi lủi như vậy còn ra hình thù gì nữa? Sao em có “sở thích” kỳ cục quá?

- Ai biểu anh lạnh lùng với em!- Kim cũng phải bật cười trước cái đầu hói ngộ nghĩnh của con búp bê- Thôi kệ, em thấy nó cũng dễ thương mà, thậm chí còn độc đáo hơn nữa.

1. Fernando nghiêm mặt:

- Vậy anh vặt tóc em như vậy nhé! Để xem có “độc đáo” hơn không!

Biết tính Fernando “nói là làm”, Kim hết hồn co giò chạy. Sau lưng cô anh phùng mang trợn má đuổi theo rất sát. Hai người chạy hết một hành lang, hai tầng lầu, chạy luôn ba lượt quanh khu vườn cây khu học xá mới có kết quả cuối cùng. Fernando tóm được Kim nhưng anh không còn sức rứt bất kỳ một sợi tóc nào của cô cả.

- Trời ơi! Trình độ marathon của em tiến bộ đáng ngạc nhiên- Fernando thở dốc- Thậm chí em còn muốn qua mặt “huấn luyện viên” nữa. Bộ em muốn luyện để tham gia “Ngày Marathon” truyền thống ở Luân Đôn hả?

- Đừng rứt tóc em- Kim hình như vẫn còn sợ- Em xin chừa!

Van xin xong Kim ngã lăn ra cỏ vì kiệt sức, mặt cô tái mét không biết vì mệt hay vì sợ, mắt mở to đầy e ngại. Fernando ôm cô vào lòng thương cảm: “Anh giỡn thôi mà! Em sợ anh dữ vậy sao?”. Nghe Fernando hỏi xong Kim chợt khóc nấc lên thê thảm: “Chứ còn gì nữa! Anh toàn ăn hiếp em!”. Fernando bật cười nhìn cô người yêu bé nhỏ khóc như ri: “Thôi được rồi! Được rồi!- Anh bồng cô trên tay- Về nhà anh đi, anh đền bù cho. Tội nghiệp!”.

Ở nhà Fernando, Kim tha hồ nằm dài trên giường nhìn anh lăng xăng nấu nướng đền bù. Anh dọn lên bao nhiêu là món mà Kim chỉ việc ung dung thưởng thức một cách nhiệt tình. Thậm chí lần này cô còn không thèm giả bộ giành rửa chén lấy lệ. Fernando dọn dẹp xong lại tiếp tục gọt trái cây, pha cocktail cho Kim uống. Cô có vẻ rất hài lòng, lúc nào cũng có nụ cười túc trực trên môi. Bất chợt Fernando nhìn đồng hồ, anh làm ra vẻ thảng thốt: “Mười giờ rồi! Em về chưa anh chở về để khỏi đổ thừa anh không nhắc! Mau lên! Đứng dậy! Đi về!”. Kim chưng hửng, cô hết nhìn đồng hồ lại nhìn Fernando. Cuối cùng Kim đứng lên, giọng sũng nước: “Anh đuổi em về hả?” rồi lếch thếch đi ra phía cửa. Fernando mỉm cười chậm rãi đến bên Kim. Anh ôm siết cô vào lòng và hôn lên đôi môi hờn dỗi của cô thật lâu. “Ở lại với anh nhé!- Fernando thì thầm- Anh nhớ em như điên!”

Kim ở lại, không chỉ có đêm đó mà còn tiếp thêm hai ngày cuối tuần. Cô đắm chìm trong vòng tay âu yếm và những nụ hôn nồng nhiệt của Fernando. Họ thì thầm vào tai những lời yêu thương chân thành trong niềm hạnh phúc vô biên lần đầu được thuộc về nhau một cách trọn vẹn. Kim vùi mặt vào vòm ngực bình yên của Fernando,ước gì thời gian quay ngược lại để có thể đến với nhau sớm hơn mà không cần thử thách nhiều như vậy. Buổi sáng Fernando đánh thức Kim dậy lúc mặt trời đã lên khá cao cùng những nụ hôn dịu dàng và khay đồ ăn sáng chu đáo “dâng” đến tận giường. Cô muốn được mãi ở lại nhà anh nhưng đến tối chủ nhật Fernando bắt buộc phải chở “búp bê tóc đen” về khu học xá, sáng mai anh đi Mỹ công tác. Fernando căn dặn:
- Em ráng tiếp tục làm bài nhé, làm hết phần nào gửi qua email cho anh phần đó. Ở Mỹ anh tuy phải làm việc cả ngày nhưng tối về khách sạn anh sẽ thức đọc bài cho em. Em bị khó khăn chỗ nào cứ viết cho anh biết- Fernando mỉm cười nháy mắt- Anh sẽ làm “remote control”, chỉ đạo từ xa cho em!

Kim hôn tạm biệt Fernando, cô hứa sẽ làm theo lời anh “dạy bảo” rồi lên lầu về phòng mình bằng những bước chân bay bổng. Đôi cánh tình yêu đang nâng Kim lên.



Về Đầu Trang Go down
 
Oxford thương yêu-Dương Thụy
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Oxford thương yêu-Dương Thụy
» Oxford thương yêu-Dương Thụy
» Oxford thương yêu-Dương Thụy
» Oxford thương yêu-Dương Thụy
» Oxford thương yêu-Dương Thụy

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
QUẢN TRỊ KINH DOANH :: BOOKS & STORY :: TRUYỆN :: Truyện Tuổi Học Trò, Tuổi Teen-
Chuyển đến