konayuki Hạ Sĩ
Tổng số bài gửi : 70 Points : 205 0 Join date : 20/08/2011 Age : 32 Đến từ : chị Hai 5 tấn
| Tiêu đề: TỚ THÍCH CẬU NHƯNG CẬU KHÔNG BIẾT ĐÂU Wed Sep 14, 2011 1:55 pm | |
| Một ngày thứ 2 cũng như bao nhiêu ngày thứ 2 khác, nó phải phi từ trường khi vừa học thể dục xong để đến lớp học thêm. Đường từ trường nó đến chỗ học thêm vừa xa, cái giờ tan tầm thì lại hay bị tắc, nhưng dường như chẳng hề có vấn đề gì với 1 đứa con gái toàn đi với vận tốc 60km/h như nó cả. Ngày ngày như vậy, nó vẫn đến lớp đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn cả thầy. Thế nhưng hôm ấy nó lại đến muộn, mặc dù đường cũng chẳng tắc là bao, nhưng nó vẫn đến muộn. Nó thơ thẩn cả đoạn đường chẳng vì lí do gì nhưng nó cũng ko muốn đi nhanh, có cái gì đó khiến nó muốn đi chậm lại. Và đương nhiên, chỗ ngồi mọi lần của nó đã có người ngồi, nó lại đành xuống tít tận cuối lớp. Đang buồn vì phải ngồi ở cái chỗ mà xa tít tổ quốc thì tự nhiên, nó quay lại như có ai đó bắt nó làm như thế, nó nhìn quanh và bắt gặp cậu. Ấn tượng đầu tiên của nó về cậu là khuôn mặt bảnh trai, gu ăn mặc đúng theo những gì mà nó tưởng tượng ra cho người lí tưởng của mình: áo sơ mi trắng, quần bò côn (ko bó quá đâu nhé), giày convert, mái tóc hơi dựng dựng nhưng ko vuốt keo. Bất thần, nó nhìn cậu một lúc, chỉ đến khi cậu nhìn nó thì nó mới quay đi vì xấu hổ. Nó cố nghĩ ra cách để muốn cậu chú ý nhưng nó lại ko dám vì ngại, nó lấy can đảm để hỏi cậu:
- Cậu chép bài thầy đọc lúc nãy chưa?
- Chưa cậu ạk, tớ cũng vừa mới đến!
Khi nghe cậu trả lời, dường như nó chẳng còn biết gì nữa ngoài mỗi khuôn mặt đã hớp hồn nó ngay từ lần gặp đầu tiên, và nghe xong, nó chỉ biết nói:
- Ừk cám ơn
Rồi lặng lẽ quay đi. Cả buổi học hôm ấy nó chẳng hề chú ý đế bài giảng của thầy, ghi chép như một cái máy đánh chữ mà ko biết mình đang ghi cái gì. Bởi đầu óc nó toàn hình ảnh về cậu. Thi thoảng, nó liếc nhìn cậu rồi quay đi thật nhanh để cậu ko nhìn thấy. Hết buổi, cậu ra ngoài thật nhanh vì sách vở của cậu chỉ có một quyển vở và một cái bút bi, nó cố thu dọn sách vở rồi đi ngay ra ngoài theo sau, nó cứ đi lặng lẽ nhìn cậu đến khi cậu lên xe rồi ra ngoài. Ra ngoài đường, nó vẫn cố bám theo cậu mà cậu ko hay biết, chỉ khi đến ngã tư, nó phóng vượt lên để rẽ qua đường rồi đi từ từ với hi vọng cậu sẽ vượt lên trước nhưng hình như cậu đã rẽ qua đường khác. Thế là nó đành đi về với vẻ mặt hơi buồn trong cái gió lạnh và lất phất mưa.
Những ngày thứ 2 sau đó, nó vẫn lại đến lớp sớm hơn thầy, nhưng nó lại ko ngồi ở chỗ mọi lần nữa, mà chuyển xuống cái bàn cuối gần chỗ cậu ngồi, nó ngồi đó và chờ cậu đến. Tất nhiên cậu vẫn đến như mọi lần, nhưng lại ngồi 1 mình ở cái chỗ cách xa nó 2 bàn, nó buồn.
Cứ như vậy đến hôm nay đã gần 1 tháng, nó vẫn cứ làm một công việc gần như quen thuộc với nó, đến lớp, ngồi chờ cậu và nhìn cậu một cách lặng lẽ. Nhiều lúc nó muốn viết 1 mẩu giấy nhỏ với dòng chữ: "Ấy ơi cho tớ làm quen nhé ". Nhưng nó ko làm được vì nó sợ, nếu như cậu ko viết lại thì sao? Nếu như cậu trả lời ko muốn làm quen nó thì sẽ như thế nào? Vân vân.... Trong đầu nó vô vàn ý nghĩ tưởng tượng nên nó sợ vô cùng, nó chỉ dám nhìn cậu bằng ánh mắt vô vọng mà thôi, nó thích cậu nhưng nó ko thể nói được, vì có thể nói ra, nó sẽ ko được nhìn thấy cậu nữa mà sẽ phải chuyển chỗ ngồi khác vì xấu hổ. Nên nó quyết định sẽ chỉ thích cậu một cách thầm lặng, được nhìn thấy cậu đối với nó là vui lắm rồi.
Phải chăng số phận đã sắp đặt cho nó gặp cậu vào cái ngày nó đến muộn?
Phải chăng số phận muốn nó nhìn thấy cậu trong khi lớp có rất nhiều người?
Phải chăng số phận đang trêu đùa nó?
Này cậu
Nó thích cậu lắm đấy
Nó muốn nói lắm đấy
Nhưng nó sẽ ko nói đâu
Nó chỉ lặng lẽ thích cậu thôi nhé
Đối với nó, yêu ko nhất thiết phải có bằng được người mình thích, mà chỉ cần nhìn thấy người ấy thôi là nó cũng vui rồi
Cậu cứ yên tâm trú ngụ ở một ngăn nhỏ trong trái tim nó nhé
Nó thích cậu lắm ^^ | |
|