Vậy là đã một năm rồi, kể từ ngày mình biết được tất cả sự thật về tình cảm của mình và AH. Một năm qua, mình đã phải sống trong rất nhiều nỗi đau, nước mắt và những suy tư dằn vặt của một cuộc tình đơn phương. Cứ sau mỗi giọt nước mắt, lại là những dòng suy nghĩ chính chắn hơn, và sau đấy thì mình lại càng có thể khẳng định được rõ hơn tình cảm trong lòng, và mình cũng biết được mình nên làm gì, xử sự ra sao là khôn khéo nhất.
Hôm nay, 22.05, là ngày kỉ niệm của mình, ngày tròn một năm... Mình đã có thời gian một năm qua để suy nghĩ, để tự xét lại bản thân, và giờ thì mình đã quyết định, mình sẽ chọn cho mình một hướng đi từ ngày này trở về sau... Khi mình viết những dòng chữ này, là khi mình thấy trong lòng thanh thản nhất, là khi mình đang ngồi một mình trên đỉnh núi cao, nơi cao nhất mà mình có thể đến.
Mình đã lấy lại rồi hòn đá năm xưa mà mình đã bỏ nó lại cô đơn trên nơi đây. Thấy sao mà mình nhẫn tâm quá! Riêng bản thân cô đơn tự khổ là đủ rồi, vậy mà mình lại còn nhẫn tâm để cho hòn đá cô đơn giống mình nữa. Nhưng đá ơi! Từ bây giờ, hai đứa mình sẽ không phải buồn nữa đâu, tao sẽ mang mày về lại với tao, mày sẽ mãi bên tao như trước kia nha. Không cần phải chờ AH lên mày về đâu, vì đó chỉ là điều mà không bao giờ trở thành sự thật.
Còn 8 ngày nữa thôi, 8 ngày nữa là mình sẽ trở thành thiếu nữ thực sự, 8 ngày nữa mình sẽ tròn 18 tuổi, tuổi trưởng thành. Và mình biết, suy nghĩ và hành động của mình cũng sẽ phải trưởng thành hơn rất nhiều. Mình quyết định và xin trân trọng tuyên bó với bản thân, với tuổi 18 sắp đến, với trời cao, mây trắng, với núi rừng xanh thẳm, với muôn ngàn sinh linh bé nhỏ nơi đây: Tôi từ nay sẽ không bao giờ đau khổ vì tình yêu của mình dành cho AH nữa.
Từ nay tôi sẽ cố gắng sống thật vui, thật hạnh phúc với những gì mình đang có, và tôi cũng sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để có được những điều ấy. Tôi sẽ cười thật nhiều, mơ ước thật nhiều và cho đi thật nhiều. Nhưng, có một điều duy nhất, tôi xin tất cả, đừng ai bắt tôi phải quên đi AH, tôi... không thể làm được điều đó. Cứ để cho mọi việc lẫn tình cảm trôi theo thời gian...
* * *
Ngày 22 tháng 05 năm ...
Thật đáng cười, năm nào vào ngày này mình bảo tự nhủ là sẽ quên anh, vậy mà ...Phải thú nhận là quá khó để có thể quên đi một người mình từng yêu.Nhưng đến giờ phút này đây thì tình cảm của mình dành cho anh hết thật rồi. Chẳng còn yêu thương. Chẳng còn nhung nhớ. Chẳng còn oán hận. Chẳng còn đau nhói. Với mình, anh giờ đây chỉ là quá khứ buồn. Mà đã là quá khứ thì ... đâu có gì đáng để nuối tiếc, đúng không?
T. giờ đây không còn như ngày xưa nữa, không còn tha thiết với tình yêu quá khứ, không còn cố gắng sống với ký ức buồn. T. giờ đây đang sống rất tốt với hiện tại. Không lo âu muộn phiền, không phải nhói lòng vì yêu. Chỉ đáng tiếc một điều là... T. đã mất cảm giác với tình yêu rồi. Sợ yêu, đúng hơn là vậy. Sợ rằng bản thân không đủ mạnh mẽ để đối đầu với đắng cay thêm lần nữa. Nhưng...T. thích như thế này hơn. Tự do tự tại bay lượn giữa bầu trời hạnh phúc.