Không có cơn mưa nào đến trước khi trời chuyển gió, không có lá rụng trước khi trời chuyển mùa, không có tình yêu nào kết thúc mà không có nguyên do. Ngày em mặc chiếc áo mới và rời xa anh, em sẽ cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác.
Có một ngày em không yêu anh
Em về nơi xa, mặc chiếc áo anh chưa từng thấy.
Chẳng lẽ có ngày ấy thật sao? Ngày em không yêu anh? Giây phút không có anh ở bên, em ngồi tưởng tượng ra cái ngày điều đó xảy ra. Đúng đấy, ngày ấy anh sẽ không còn thấy em ở bên, không còn nghe giọng nói của em vang lên trong điện thoại, không còn thấy nick em sáng giữa đêm khuya với những status đầy tâm trạng... Chiếc áo em mặc cũng sẽ là chiếc áo anh chưa từng thấy. Đến ngày ấy, anh hãy hiểu, là hai đôi chân đã không còn chung bước, hai trái tim đã không còn cùng nhịp, hai tâm hồn đã không còn vấn vương...
Có một ngày
Em sẽ cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác,
Những nỗi buồn của mùa mưa khác,
Những buồn vui anh chưa có bao giờ...
Ngày ấy em sẽ tìm thấy hạnh phúc trong một nụ cười khác, tìm thấy bình yên trong màu mắt khác. Trái tim em sẽ không còn vương nỗi buồn của những giận hờn vu vơ với anh, sẽ không còn loạn nhịp mỗi khi nghĩ về anh. Khi ngày ấy đến bên em, anh sẽ chỉ còn là kỉ niệm, em sẽ không lãng quên anh, nhưng em cũng sẽ không nhớ. Những ngày tháng đã qua sẽ chỉ như một vầng mây trắng cuối hạ vắt ngang trời hoài niệm, để rồi những khi một mình em sẽ tìm về bầu trời đã quá xa ấy để ru mình trong những giấc chiêm bao...
Ngày em không yêu anh, em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ,
Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác.
Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quen em.
Ngày không yêu anh cũng là ngày em rời xa tổ ấm của anh và em, cũng là ngày em quay lưng với kỉ niệm, ngày em đi về phía trái tim mình dẫn đường. Những điều giản dị vẫn in dấu tiếng cười của anh sẽ không còn đủ sức giữ bước chân em. Em ra đi tìm những điều mới lạ, những buồn vui không có hình bóng anh. Ngày ấy mái tóc em sẽ không còn rủ xuống hai vai như anh vẫn thường ve vuốt, mùi hương em dùng cũng sẽ không còn giống thứ mùi anh vẫn hay hít hà. Em sẽ là em của một ngày mới, và người em ấy không còn nhớ đến anh... Em sẽ ra đi, và sẽ hiểu rằng anh vẫn vậy không hề đổi thay.
Bước chân của anh trên con đường quen thuộc vẫn là bước chân của những ngày xưa ấy, khi anh mới quen em. Điệu huýt sáo của anh sẽ vẫn là những bài ca thân thuộc không chút đổi mới, và những lời yêu thương anh nói với em vẫn sẽ là những câu nhẹ nhàng, lãng đãng như màn sương trên mặt biển lúc bình minh... Phải rồi, với anh tất cả vẫn luôn là bình mình, nhưng mắt em đã luống màu hoàng hôn tự bao giờ...
Anh đã là một chàng trai mang màu tóc khác,
Nhưng năm tháng cuộc đời,
Vẫn như ngày xưa...
Cái đổi thay duy nhất của anh, có lẽ chỉ là tuổi tác. Anh sẽ già hơn, trầm lặng và chắc chắn hơn. Ánh mắt anh nhìn em sẽ sâu thẳm hơn, và nhưng lời anh nói với em sẽ ít hơn. Anh muốn em tự hiểu, anh muốn em tự đọc được những yêu thương nồng nàn trong những chăm lo thầm lặng và buồn tẻ hàng ngày.
Anh tự định nghĩa mình đã không còn thích hợp với những lời thì thào dịu ngọt, với những phút rạo rực tùy hứng chợt đến chợt đi như cơn mưa rào mùa hạ. Anh sẽ yêu em như một người cha nâng niu đứa con gái, gần gũi mà xa xôi, nồng nhiệt mà kìm nén, thiết tha mà âm thầm... Nhưng trái tim đập trong lồng ngực em lúc ấy vẫn còn là trái tim cuồng nhiệt của những ngày đầu tiên, của những khát khao từ thuở ban đầu, của những gì ngây ngô và vụng dại. Trái tim ấy tìm đến với ngày em không yêu anh... Khi mà đôi mắt anh đã nhìn về phía một bờ bến yên bình vĩnh hằng nơi chân trời, trái tim em sẽ vẫn còn kiếm tìm những cuộc phiêu lưu trong bão tố. Ngày ấy, còn tàu số phận sẽ đưa em đi thật xa, bỏ lại anh trên một ga lẻ nơi anh vun đắp hạnh phúc ngoài vòng mưa gió. Ngày ấy là ngày em không yêu anh...