Mẹ cùng bố xây dựng gia đình từ khi 19 tuổi, cái tuổi chưa vững để bước vào hôn nhân. Nhưng mẹ đã vượt qua tất cả gian nan để cùng ông bà, cùng bố chăm sóc các em chồng.
Nhà nội đông con, làm không đủ ăn nhưng mẹ vẫn luôn động viên bố cùng cố gắng vươn lên. Rồi niềm vui cũng đến với gia đình mình. Chị gái chào đời trong nỗi lo của bố mẹ. Bữa ăn, bữa không, mẹ không có sữa cho chị bú, nếu có cũng chỉ là sữa chuối, sữa khoai. Chị gái lớn lên còi yếu, mỗi lần nhìn chị lòng mẹ se lại.
Con chào đời trong cái đói khổ hơn. Sinh con ra, mẹ không được nghỉ ngơi ngày nào do nhà mình đốt hỏng lò gạch, giấc mơ đốt gạch xây nhà của bố mẹ tan tành. Con đỏ hỏn, mẹ mang thân mình yếu ớt ra dọn gạch non vỡ, lòng đau thắt. Bố mang chiếc rậm mỏng manh vạt từng con tép con tôm nuôi nấng chúng con. Bố không quản bất cứ việc gì, làm thuê làm mướn để có tiền đong gạo.
Khi em trai út chào đời, khó khăn càng nhiều hơn, nhưng nhìn ba đứa con lòng bố mẹ cũng ấm lại.
Theo tháng năm chúng con lớn lên giữa cái đói nghèo, chật vật, giữa sự bươn trải của bố mẹ. Giờ đây cuộc sống đổi khác nhiều, nhưng lòng mẹ vẫn mang nặng bao điều ưu tư.
Con lên Hà Nội học, chị gái đi lấy chồng, bố mẹ lo nhiều hơn. Lòng mẹ không khi nào yên vì lo lắng cho chị, mẹ sợ chị còn vụng về không biết làm dâu cho phải đạo, không biết đối nhân xử thế.
Con học xong đại học, tốt nghiệp bằng giỏi nhưng vẫn chưa có việc làm. Ngày con đi phỏng vấn xin việc cũng là ngày nhận tin bà ngoại qua đời. Con không kịp nhìn bà lần cuối. Khi con trở về, bà đã rời xa. Nhìn mẹ buồn đau hơn, những vết thâm quanh mắt mẹ nhiều hơn, những giọt nước mắt tuôn rơi khiến mẹ trông tiều tụy.
Em trai con xuất ngũ trở về, niềm vui lại nhen nhóm đến với mẹ và gia đình khi em muốn tiếp tục con đường học tập. Nhưng rồi điều đó thật ngắn ngủi, niềm vui không trọn vẹn khi việc học hành của em lỡ dở. Nỗi buồn và sự lo lắng, không yên lòng lại hằn lên khuôn mặt mẹ. Mẹ ngày càng gầy đi, làn da cũng sạm lại vì những lo toan. Con trai mẹ nói sẽ cưới vợ, lòng mẹ không biết nên vui hay nên buồn. Cưới vợ cho con ít ra cũng phải có của dành của để…
Những ngày mới cưới, cuộc sống của hai em còn nhiều khó khăn do tuổi còn trẻ chưa có nhiều kỹ năng làm chồng, làm vợ, làm dâu, làm rể, nhưng mẹ không mấy khi phàn nàn, lúc nào cũng cười nói từ tốn và khuyên răn các em.
Rồi hạnh phúc lại đứt gánh khi bà nội ra đi. Con nhìn vào thấy mắt mẹ đỏ hoe, nhưng mẹ đã kịp né tránh ánh nhìn của con. Sự ra đi của nội làm bao nỗi đau trong lòng mẹ bấy lâu nhân lên gấp bội.
Cuộc sống còn nhiều thăng trầm, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những bất hanh, khổ đau. Nhưng con mong quãng đường tới của mẹ chẳng còn chông gai, chỉ còn niềm hạnh phúc, sướng vui bên cháu con, mẹ nhé!