Vào mỗi sáng,mọi người đi vắng hết nên dãy trọ thường vắng vẻ,hưu quạnh.Tôi mở cửa phòng đón bầu không khí trong lành, dịu mát.Những lúc như thế,tôi dễ dàng học bài hơn.Chiếc bàn tôi học kề bên cửa sổ hướng ra ngoài một mảnh vườn nhỏ với những luống rau xinh xắn. Khung cảnh thật đẹp và yên tĩnh.Khi tôi đang chăm chú dán mắt vào cuốn sánh, bỗng vật gì bay vụt qua đầu. Tôi giật mình quay ra. Quả khế chín nhũn nằm chình ình trên mặt bàn.Tôi nhào ra khỏi cửa.Ngoài sân không một bóng người.
...Sáng hôm sau,tôi thấy có mảnh giấy nhỏ nhét qua khe cửa.Trong đó vẽ nguệch ngoạc hình một mặt người méo xệch mồm ngậm thuốc.Có lẽ có ai đó ám chỉ tôi vì cái tật nghiện thuốc.Nhưng là ai thì tôi không tài nào đoán được.
Một buổi tối, tôi nhận được lời mời sinh nhật của một bạn gái cùng dãy trọ.Vì có chút việc nên tôi đến hơi muộn.Mọi người đã ra về gần hết.Đang ngồi nói chuyện bỗng điện phụt tắt.Trong ánh nến lúc mờ lúc tỏ, bất ngờ em, cô gái nhí nhảnh hay cười nhất cả bọn,bỗng thú nhân về trò đùa mấy ngày trước.Điều đó làm tôi quá đỗi ngạc nhiên.Khi mới chuyển đến đây, mấy lần gặp tôi đều chủ động chào em.Nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng khó hiểu.Thế mà không ngờ em lại là tác giả trò đùa tinh nghịch ấy.
Mọi thứ cứ hối hả xô đến tựa một giấc mơ.Tôi không bao giờ dám nghĩ tình cảm của mình lại được em đón nhận chân thành và nồng nàn đến thế.Em rất xinh mà lại có quá nhiều người theo đuổi.Ngay dãy phòng trọ này,mấy anh cạnh phòng tôi vẫn mơ là người đưa đón.Với em tôi không dám mơ tưởng điều gì bởi suy nghĩ nó sẽ vượt ra khỏi tầm tay.Mãi sau này,có lúc em đã thú nhận về điều tôi ko sao lý giải được.Chính sự dửng dưng của tôi đã thu hút em và đó là cơ hội gắn kết hai đứa.Con gái thực sự vẫn là một thế giới đầy bí ẩn!
Từ ngày yêu em,mỗi buổi sáng đã bắt tôi phải nôn nao vì chờ đợi.Moi người đi hết, mình tôi ngồi ngóng đợi tiếng xe lọc cọc thân quen về con ngõ nhỏ.Mong em về chỉ để nhìn thấy em cười và nghe kể những câu chuyện ko đầu ko cuối.Chừng ấy thôi cũng đủ vơi hết sự nhớ nhung thường trực trong lòng...Có lẽ đó là những ngày tháng tôi thấy ngập tràn ý nghĩa và thiết tha nhắt trong suốt năm năm đằng đẵng xa nhà.
Ngày sinh nhật em, tôi tặng một chiếc vòng mã não.Chiếc vòng mua chỉ mấy chục nghìn nhưng lúc nào cũng thấy em mang nó trên cổ tay như một vật bất ly thân. Tôi mơ ước, khi nào đi làm có tiền nhất định sẽ tặng em một chiếc vòng như thế nhưng bằng vàng.Em lắc đầu bảo vẫn thích cái vòng mã não đó hơn.Khi tập quân sự ở trường , em tháo ra ,cẩn thận cất ở nhà.Điều đó làm tôi thực sự xúc động.Tôi biết có nhiều người sẵn sàng tặng em một chiếc vòng đẹp hơn và giá trị hơn gấp nhiều lần.Tôi chỉ mong ra trường sớm để có thể thực hiện đươc ước mơ bấy lâu vẫn ấp ủ của mình.
Tình yêu hai đứa lớn lên cùng với tuổi sinh viên đầy thiếu thốn.Chưa một lần tôi rủ Lan đi chơi ngoài công viên hay đi xem phim như vẫn thấy ở một tình yêu học trò. Nơi chúng tôi học gần một ngôi chùa lớn. Hai đứa thường đến đó tìm những phút giây yên tĩnh sau những giờ căng thẳng trên lớp.Ngôi chùa như một ốc đảo giữa đô thành ồn ào và khét lẹt xăng xe. Cũng chính tại đó, lần đầu tiên tôi đã thắp một nén nhang thành tâm mong trời đất phù hộ cho tình cảm của mình. Trong tiếng kinh rì rầm chốn linh thiêng ấy , tôi cứ ngỡ sẽ không có điều gì chia cắt được tình yêu của chúng tôi.
Thời gian để 2 chúng tôi gặp nhau trong ngày không nhiều. Tôi học chiều, còn LAN đến lớp vào buổi sáng.Chỉ chiều muộn hoặc những ngày nghỉ , cả hai mới có thể gặp nhau 1 cách trọn vẹn.Buổi tối em phải học thêm Anh ngữ nên thời gian dành cho nhau càng hạn hẹp. Có những buổi trời mưa tầm tã, tôi chở em về trên chiếc xe đạp cũ kĩ.Đi ngang đường, xe bị trượt cá, đường phố vắng tanh, nước xối xả.Hai đứa đành dắt bộ, nép tạm dưới một mái hiên bên đường. Em cầm tay tôi không nói, nhưng tôi nhận ra trong đôi mắt đen huyền của em chan chứa sự tin tưởng.Cả 2 cứ lặng lẽ như thế trong khi ngoài ngoài trời mưa tầm tã.
Những ngày tháng tuyêt đẹp trôi qua thật nhanh.Khi chuyển đến dãy trọ này, tôi ,đã bươc vào kỳ cuối cùng của đại học. Trường đã liên hệ để sinh viên về quê thưc tập.Hôm chia tay em cũng tại ngôi chùa ấy. Em nhìn thẳng vào mắt tôi dò xét. Còn tôi thì hứa chắc chắn sẽ quay trở lại nơi này. Tôi nghĩ chẳng có lý do gì mà tôi phải xa em mãi mãi cả. Chúng tôi đứng rất lâu dưới mái hiên cong vút của ngôi chùa tưởng như không thể rời nhau được nữa. Ngoài trời từng cơn gió đông thổi tới mang theo cái lạnh căm căm , buốt giá...
Suốt thời gian xa nhau gần bốn tháng, hai đứa chỉ gặp nhau qua điện thoại.Tôi nghĩ giản đơn rồi chúng tôi sẽ được ở mãi bên nhau.Cái mơ ước cả hai sẽ tiến xa hơn luôn bay bổng trong tâm trí tôi. Gần hết kỳ thực tập, mọi thứ đã tan biến.Sự kì vọng ở lại quê làm việc của tôi rơi vào ngõ cụt.Gần 1 năm thất nghiệp ở nhà đã giúp tôi nhận ra thực tế cuộc sống. Và tôi đã cự tuyệt lại tất cả trong sự im lặng.
Thời gian trôi đi nhanh quá, thấm thoát mà đã gần ba năm. Cái cảm giác se lòng thường tìm về cùng với nỗi nhớ quay quắt. Hà Nội , ở nơi ấy có môt người con gái tôi yêu chỉ mấy hôm nữa thôi rồi sẽ rời xa Hà thành mãi mãi. Nguyện cầu em hanh phúc, không biết em có nhớ và tha thứ cho tôi không? Mấy lần có dịp qua qua ngõ nhỏ ngày xưa, đứng ngoài nhìn vào mà nhớ em da diết. Cảnh vật chẳng thay đổi bao nhiêu, vẫn là tán khế lòa xòa quen thuộc soi bóng trên bể nước, khóm thủy tiên trắng trước hiên nhà, lối nhỏ hun hút gió...,và tưởng như còn nghe thấy tiếng em cười đâu đây. Giờ đây, vượt trên cả nuối tiếc là sự hối hận muộn màng. Tất cả luôn bắt tôi phải nhớ về những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi trong tình yêu xuyến xao đầu tiên với một người con gái