Ta cố ngăn dòng chặn lệ tuôn
Cố vùi chôn chặt vạn nỗi buồn
Cố quên nơi ấy ngàn nỗi nhớ
Muôn nỗi mong chờ chẳng tròn vuông.
Ta cố nén lòng hãy quên đi
Quên người vô cảm đến vô tri
Quên duyên tình mộng đầy đau khổ
Vò xé tim ta chẳng nghĩ gì.
Ta hận lòng ta thật quá mù
Để hồn ta mãi cứ âm u
Trái tim điên đảo kia oà vỡ
Trong một niềm đau mãi hận thù.
Ai nỡ đem ta để bông đùa
Đem duyên tình hận để đáp thưa
Nhẫn tâm giết chết hồn thơ ấy
Giết cả hồn ta, lẫn đợi chờ.